"Công tử ạ." Thụy Vân đẩy mở cửa phòng, bất ngờ nhìn thấy Du Ngạn thế mà đang luyện thư pháp. Chàng nhàn rỗi ở nhà nhiều ngày như vậy, mỗi ngày không phải ngủ trong phòng ngủ thì là đi giày vò vườn hoa, mãi đến khi Du lão gia hồi phủ chàng mới có vẻ an ổn, không ngờ bây giờ lại nổi lên hứng thú luyện chữ.
Du Ngạn ngẩng đầu liếc nó: "Cầm cái gì trong tay đấy? Chắc không phải là mẹ lại làm cái áo mới cho ta chứ?"
Thụy Vân bĩu môi: "Còn không phải là do ngài mặc cái áo vốn để cho dịp ăn hỏi của tiểu công tử này ra ngoài rồi mang về bụi bặm nhăn nhúm sao? Hôm qua nhân lúc lão phu nhân dẫn tiểu công tử đi ra ngoài thành dâng hương không ở trong phủ, em bảo người mang đi giặt sạch rồi mới đem về." Nói xong nó giơ chiếc áo lên cho Du Ngạn nhìn, "Trông cũng không giống cái áo mới lắm, nếu để cho lão phu nhân biết chắc chắn sẽ tính sổ ngài."
Du Ngạn nở nụ cười: "Chỉ là một cái áo dài thôi mà, ngày ấy ta nói là mặc để cho Bệ hạ chúng ta xem đấy. Tuy chàng ấy chưa thấy, nhưng trách nhiệm không phải ở ta, đến lúc đó ta bảo chàng bồi thường cho cậu một cái áo mới, là cậu có thể giải thích với mẹ rồi."
Thụy Vân cẩn thận cất áo đi rồi mới trả lời: "Từ hôm Bệ hạ tới phủ ta cũng đã qua vài ngày rồi, ngài tự nhốt mình trong phủ cả ngày, đến mặt Bệ hạ cũng chưa thấy, chứ đừng nói áo quần gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-deu-noi-tram-la-bao-quan/999280/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.