Không biết là do tâm trạng thoải mái hay là do có thêm người chung gối chăn, đêm đó Du Ngạn ngủ ngon đến lạ thường, ngủ đến khi mặt trời lên bằng con sào mới từ từ tỉnh dậy. Trong phòng yên tĩnh không khác gì ban ngày trước khi đi ngủ, tựa như người ôm chàng ngủ buổi tối chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng không còn lưu lại chút vết tích nào.
Du Ngạn ngồi bên giường một lúc, mới chậm rãi tỉnh táo, gọi: "Thụy Vân, bây giờ là giờ gì?"
Thụy Vân lật đật đi vào: "Công tử tỉnh rồi ạ, bây giờ là giờ Tỵ."
Du Ngạn dụi mắt: "Xem ra hôm qua uống hơi nhiều thật, thế mà ngủ lâu đến vậy."
"Đâu chỉ là uống hơi nhiều đâu." Thụy Vân bất mãn nói, "May là đêm qua Thánh thượng đến trễ, nếu mà nhìn thấy công tử sẩm tối nhảy vào ao sen ướt đẫm cả người ngắm hoàng hôn, Ngài chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho xem."
Du Ngạn nhướng mày nhìn nó: "Trong mắt cậu Bệ hạ thích nổi giận như vậy à?" Nói đến đây, chàng sờ cằm, đột nhiên nở nụ cười, "Nhưng đúng là tính tình dạo này hơi xấu."
Chàng vươn vai: "Bảo bọn họ đưa nước vào, ta rửa mặt."
"Dạ." Thụy Vân đáp tiếng, bỗng ngước mắt nhìn chàng: "Công tử hôm nay đi ra ngoài ạ?"
"Ừ, dặn chuồng ngựa chuẩn bị cho ta con ngựa, ta định đi đại doanh ngoài thành một chuyến." Du Ngạn tiện tay cầm áo khoác bên giường mặc vào, nâng mắt nhìn thấy vẻ mặt của Thụy Vân, không khỏi thắc mắc: "Cậu sắp xếp chuyện khác cho ta?"
"Công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-deu-noi-tram-la-bao-quan/999278/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.