Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Dưới ánh trăng nụ cười của Mục Hoài Đồng khiến người ta phải sợ hãi, tôi âm thầm thở dài trong lòng. Một cô nhóc tốt đẹp, sao gu thẩm mỹ còn kém hơn cả sắt thép cong nam như tôi chứ. Đúng là cần che đi cái xấu, bôi chút son môi để nâng cao nhan sắc, nhưng lại trát phấn trắng bệch rất khó coi, hơn nữa bờ môi cứ như vừa mới uống máu heo xong, chẳng có chút thẩm mỹ nào cả.
Mục Hoài Đồng rất tự nhiên kéo lấy cánh tay tôi, dịu dàng nói: "Trời tối đường không dễ đi, tôi sợ thấy Thẩm không thấy rõ, đỡ thầy đi."
Cô ấy nói cứ như tôi là ông cụ bảy tám chục tuổi vậy, hơn nữa cả người Mục Hoài Đồng còn dán lên người tôi, bộ ngực cọ sát cánh tay tôi.
"Mục Hoài Đồng, em..." Tôi do dự nhìn về phía cô ấy.
Cô ấy ngẩng đầu nháy mắt nhìn tôi, đôi mắt to tròn, bộ ngực cọ sát cánh tay tôi.
"Em nên uống nhiều đường đỏ cẩu kỷ một chút." Tôi ân cần nói, "Bây giờ là mùa hè mà trên người em lạnh như thế, có nghĩa là khí huyết không đủ, huyết dịch không tuần hoàn tốt. Con gái còn trẻ mà đã có tật xấu này về sau sẽ rất khó chịu, quan trọng nhất là vẫn nên rèn luyện cơ thể nhiều chút, lát nữa sau khi học xong còn thời gian tôi sẽ đề cử cho mọi người vài phương pháp rèn luyện của tôi, rất hữu hiệu."
Tôi vừa nói vừa rút cánh tay về, đồng thời còn cởi áo khoác âu phục choàng lên người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-deu-noi-toi-gap-quy/230716/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.