Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Vì để tiễn Hạ Tân nên tôi xuống xe trước, quãng đường còn lại liền đi xe đạp như thường lệ, chỗ chúng tôi cách nhau không xa, đại khái hơn mười phút là về đến nhà.
Sau khi về nhà thấy Lưu Tư Thuận đang chắp tay sau lưng đi lại trong phòng khách, trông thấy tôi hắn ta lập tức đến gần nói: "Lý Viện Viện được cậu siêu... được cậu khuyên về nhà."
"Hả? Là sao?" Tôi không hiểu hỏi.
"Haiz, nhắc tới cũng là đáng thương." Lưu Tư Thuận nói, "Khi Viện Viện còn sống... Khi còn bé cô ấy rất yếu đối, vẫn luôn bị bạn bè bắt nạt. Đến khi trưởng thành lại gặp phải người bạn hay bắt nạt hồi đi học ở chỗ làm, có một lần người bạn đó ấn đầu cô ấy vào bồn cầu xảy ra chuyện, từ đó về sau cô ấy không thể rời khỏi bồn cầu nữa."
Tôi tức giận nói: "Đây cũng không phải là bạo lực học đường nữa, chúng ta có thể kiện người bạn đó cố ý gây thương tích! Mọi hành vi của cô ta gây ra thương tích cực lớn cho Viện Viện, không chỉ phải chịu trách nhiệm pháp luật, việc trị liệu sau này của Viện Viện cũng phải do người bạn đó thanh toán!"
"Haiz, cũng không sao cả, cô ta đã bị dạy dỗ rồi, chỉ là Viện Viện có chút đáng thương, bị trói buộc bên cạnh bồn cầu, chấp niệm qua sâu, muốn đi cũng không đi nổi, ban đêm cứ nhất định phải xuất hiện ở bên cạnh bồn cầu."
"Ở nhà dựa vào cha mẹ, đi ra ngoài nhờ vả bạn bè, tôi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-deu-noi-toi-gap-quy/230713/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.