Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Nghe giọng điệu của cậu ta, tôi liền hiểu người này là chuyên viên mà hiệu trưởng Trương mời tới, trang phục của cậu ta thật sự quá không chuyên nghiệp.
Tôi vào phòng Cưa tiên sinh, không chỉ không thấy cưa điện, mà ngay cả Cưa tiên sinh cũng không thấy.
"Không cần tìm, tôi đã giải quyết rồi." Người trẻ tuổi khoanh tay nhìn tôi, "Anh còn dám ngủ trong phòng kia một đêm, đúng là to gan. Đi mau, nếu còn ở trong phòng này nữa, có chết thế nào cũng không biết đâu."
Dứt lời cậu ta liền rời khỏi phòng, tới lui như gió, ngay cả một cái tên cũng chẳng để lại.
Tôi ngu ngơ một lát, không hiểu "giải quyết" và "chết như thế nào cũng không biết" mà cậu ta nói là chỉ cái gì. Tôi cũng không trông thấy Cưa tiên sinh, chẳng lẽ là người trẻ tuổi kia đã đưa Cưa tiên sinh đi trị liệu rồi?
Nếu thật sự như vậy thì tôi cũng yên tâm hơn. Nhưng nhìn cách ăn mặc và thái độ nói chuyện của thanh niên này không giống bác sĩ tâm lý hay là cảnh sát, trong lòng tôi thấy hơi bất an, lấy điện thoại ra muốn liên lạc với hiệu trưởng Trương, hỏi thăm xem rốt cuộc chuyên viên này làm việc gì.
Vừa mở khóa đã nhìn thấy có hai tin nhắn, được gửi đến vào đêm qua sau khi tôi ngủ. Một cái là thông báo chuyển khoản ngân hàng, cô Trương chuyển cho tôi 15 nghìn tệ; một tin khác là tin nhắn của số cuối "94444":
"Mười nghìn tệ là phí an ủi, năm ngàn là tiền lương tháng đầu chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-deu-noi-toi-gap-quy/230705/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.