Con đại bàng đơn độc bay lượn trên bầu trời, trên con đường ngoài thành, chỉ còn nhìn thấy phần phía sau của một đội ngũ dài uốn lượn.
Con đường vắng tanh, chỉ có mấy người nông dân vội vàng mua chút đồ ăn gồng gánh lui tới, tiếng sáo dồn dập của nàng vẫn không thể mang Kỳ Viêm đến bên cạnh.
Bình minh dần dần dâng lên từ phía chân trời, ánh mắt mong đợi của Kỷ Sơ Đào cũng từ từ trở nên ảm đạm. Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng tháo chiếc sáo xương trên môi xuống, đỡ hàng rào trên tường, dưới làn gió Bắc, hơi thở trắng xóa của nàng dần ngưng tụ thành đóa hoa sương giá.
Chàng thật sự không nghe thấy tiếng sáo xương sao?
Hay là chàng vốn không muốn nhìn thấy mình?
Đôi mắt Kỷ Sơ Đào có chút ẩm ướt, lạnh lẽo, cũng không biết là do gió thổi, hay là bởi vì dưới cửa thành kia trống rỗng, không có người trở về.
“Điện hạ, trên tường thành gió thổi rất lạnh, người vẫn nên đi xuống trước rồi bàn bạc lại sau.” Phất Linh khuyên nhủ.
Đúng vậy, dù nàng có liều mạng đuổi theo, thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
Kỷ Sơ Đào nắm chặt mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
Vừa định xoay người rời đi, nàng chợt nghe thấy tiếng huýt sáo quen thuộc vang dội được truyền đến từ cửa thành.
Kỷ Sơ Đào còn cho rằng bản thân nghe nhầm, mãi đến khi tiếng huýt sáo lại một lần nữa vang lên.
“Điện hạ có muốn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-cung-khong-the/3422195/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.