"Này! Tiểu Ức, đệ ngốc thế!" Phương Cẩm An ngoài ngạc nhiên còn buồn cười. Thế nhưng đối với việc ghê tởm thuốc nước kia, nhưng nàng vẫn bám lấy Lý Ức: "Đệ ngu ngốc thì tự mình đệ chịu đi, ta không muốn đi vào, không muốn!"
Lý Ức cho dù đau lòng lại không biết làm sao. "Nhịn một chút thôi, ách, như vậy, sau khi ngâm xong cho nàng ăn đồ ngọt, được không?" Hắn thủ thỉ thù thì dụ dỗ Phương Cẩm An.
Phương Cẩm An do dự chớp chớp mắt mấy cái: "Muốn rất nhiều đồ ngọt, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."
"Ừm, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó." Lý Ức gật đầu.
Phương Cẩm An hít sâu một hơi, có chút buông lỏng bàn tay ôm Lý Ức ra. Nàng nhắm mắt chặt lại, làm ra dáng vẻ kiên cường: "Vậy đến đây đi!"
Lý Ức nhịn không được yết hầu nhuyễn động một cái.
Trong nháy mắt ngâm đến nước thuốc, Phương Cẩm An đau đến mức cả người run rẩy kịch liệt, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, trên trán gân xanh toác ra, mồ hôi rịn từng điểm. Hai tay nàng theo bản năng bắt lấy cánh tay Lý Ức, cào vào trong thịt.
Lý Ức còn mong nàng có thể cào nặng một chút; "Nếu không, nàng đánh ta hai cái, như vậy sẽ thoải mái chút."
Phương Cẩm An nghe vậy mở to mắt, thật đúng là đưa tay bưng lấy khuôn mặt hắn không nặng không nhẹ mà vỗ hai cái: "Đều tại đệ đều tại đệ!"
Trong đôi mắt nàng có một màn sương lấp lánh. Đối với Lý Ức mà nói, chỉ một ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-cung-khong-con-song-duoc-bao-lau-nua/1476068/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.