Nếu nói là Hoàng Phủ Cực này là cố ý, thế thì cũng oan uổng hắn. Lý Ức và Hoàng Phủ Cực từng có kết giao, hắn biết rõ cách làm người của Hoàng Phủ Cực, y thuật là không thể nói, nhưng tính tình vô cùng không chín chắn, lão đại người này, lời nói ra y như là thiếu niên lang mười mấy tuổi. Tính tình như vậy, thành thành thật thật làm thần y của hắn ta thì thôi đi, lại thích vọng luận triều chính, chỉ điểm giang sơn.
Lý Ức nghĩ sau này gặp hắn ta nhất định phải nhắc nhở hắn ta, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nghiên cứu nên trị liệu miệng tiện như thế nào.
"Điện hạ," Tử Tô khẽ gọi nói: "Những gì ta biết đều thảy đã nói tất cả, điện hạ ngài.."
Lý Ức từ trong hồi ức phục hồi tinh thần lại, nhìn nàng ta: "Bổn vương sẽ giữ lời hứa, giữ kín như bưng. Nhưng nếu như sau này, ngươi còn dám làm chuyện phản chủ cầu vinh, liền đừng trách bổn vương không khách khí, lột tầng da này của ngươi!"
"Ta không dám nữa đâu, không dám nữa đâu!" Tử Tô phịch ngã xuống đất, lạnh run.
Lý Ức hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Tử Tô chậm rãi đứng dậy, một hồi lâu thân thể mới hết run rẩy, trong đôi mắt tràn đầy oán hận.
"Dựa vào cái gì!" Nàng ta tự lẩm bẩm, từng quyền đập xuống đất.
"Vâng, hạ quan hiểu, a, phu nhân ở đây!" Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài lại truyền tới tiếng nói chuyện nhỏ vụn và âm thanh đi đi lại lại. Rất nhanh cửa lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-cung-khong-con-song-duoc-bao-lau-nua/1476046/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.