Miên phi hình như đã biết được Người không phải là nguyên chủ. Vậy cô ta còn mời Người tới đây làm gì?
_Sao cô biết được?
_Ta à, từ lúc cô ra khỏi lãnh cung về thì đã thấy cô khác khác rồi. Hơn nữa đã trúng độc của ta mà lại không sao. Thế nên ta đã dần nghi ngờ rồi. Mãi đến khi cô bị đuổi khỏi cung ta càng nghi ngờ hơn vì Tưởng Kỳ Kỳ đó chẳng bao giờ muốn rời xa Hoàng thượng cả.
_Đúng là ta không phải Tưởng Kỳ Kỳ. Nhưng giờ thân thể này là của cô ấy, cô không làm được gì đâu.
_Không làm được gì? Cô nghĩ vậy sao? Nhưng tiếc là hôm nay của năm sau là ngày dỗ của cô.
_Cô dám. Ta là Hoàng Hậu.
_Đúng rồi, quên nói với cô. Ta đã có con của Hoàng thượng rồi. Cô yên tâm đi đi.
Người đột nhiên thấy chóng mặt, chân tay mềm nhũn không còn sức.
_Cô.... cô đã làm gì ta.
_Tất nhiên là trúng mê hương của ta rồi.
Miên phi lấy ra một con dao nhỏ rạch một hai vạch trên mặt rồi đâm thẳng vào tim Người.
_Khuôn mặt xinh đẹp này và trái tim này cô không nên có. Ta muốn cô mãi mãi là kẻ xấu xí vô tâm không ai thích. Hahaaha..
Người từ từ tắt thở đi. Có lẽ số phận của Người đến đây là kết thúc, không biết ở hiện đại còn có thể tỉnh lại nữa không.
_Người đâu, mang cô ta vứt xuống ao cho cá ăn.
Miên phi cho người mang Người vứt xuống ao, rồi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-cung-da-tro-lai/2796031/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.