Chuck quay đèn bàn sang hướng khác tránh làm phiền giấc ngủ của Louis, còn hắn thì vẫn có thể nương theo ánh đèn hắt lên bức tường trống mà ngắm nhìn anh đang say giấc trong vòng tay mình. Hắn nghiền ngẫm mái tóc màu hung nhạt của anh đang dần sẫm lại như biến thành màu nâu dưới tia sáng yếu ớt, do vã quá nhiều mồ hôi nên bết lại với nhau trên trán và hai bên thái dương. Ngón tay của Chuck nấn ná ở nơi sẹo bỏng trên bờ vai trần, lướt tới xương cánh bướm, xuôi dần xuống eo lưng rồi trở về vai, lặp đi lặp lại như vậy không biết chán. Chân của họ đè lên nhau dưới lớp chăn mỏng sắp tuột xuống sàn nhà, Chuck cố gắng kéo nó lên trong khi gồng mình giữ cho nửa thân trên không cử động, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Louis phát ra âm thanh buồn ngủ mơ hồ, tỉnh lại, ngước nhìn Chuck với nụ cười nửa miệng ngái ngủ.
"Anh không ngủ được à?"
"Không hẳn," Chuck thì thầm đáp lại, "Chỉ là hơi bận lòng thôi."
Louis cau mày nhìn ánh đèn: "Mấy giờ rồi?"
"Hai giờ hơn, nhưng chắc chưa tới ba giờ đâu."
"Mấy giờ anh phải tập hợp?"
"Sáu giờ sáng, thời gian xuất phát thì tùy vào thời tiết."
"Anh nên về đi."
Hành lang im lìm không một tiếng động. Bốn giờ sáng, cả căn cứ vẫn đang say ngủ, Chuck sột soạt mặc lại quần áo, tắt đèn, trước khi rời đi còn cẩn thận nhìn qua khe cửa, không có ai, ngay cả một ngọn đèn cũng không. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bombers-moon/2824620/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.