Chương trước
Chương sau
Điểm bất thường¹

Trong căn hộ nằm kế bên công viên Regent, ở khúc ngoặt ra tiền sảnh có một kệ gỗ nhỏ dùng để treo chìa khóa – mà đôi khi ngăn dưới còn được tài xế trưng dụng để cất găng tay dự phòng. Chuck vẫn thường quên béng mất góc nhô ra của cái kệ này, hễ tới cửa chính là lại va vào nó rồi rủa thầm.

Một sáng thứ bảy nọ, Louis nghe thấy một chuỗi những tiếng va đập ở ngoài sảnh, tiếng lầm bầm không mấy vui vẻ, cuối cùng là tiếng khoá cửa vô cùng khẽ. Nhưng Chuck lại quên không đóng cửa phòng ngủ, chỉ vài giây sau, những âm thanh leng keng đầy háo hức vang lên, mèo con đã chạy vào tận trong này, nhảy vèo lên giường và quẩn quanh bên mặt Louis. Anh quay lưng lại, vùi mặt vào gối của Chuck để tránh cái lưỡi thô ráp của con vật lông lá. Gần đây, cứ tới cuối tuần là anh bạn người Mỹ của Louis lại lẳng lặng ra ngoài từ sáng sớm, không để lại bất cứ lời nhắn nào, sau khi về nhà cũng không kể mình đã đi đâu, dù bị hỏi vặn thì cũng chỉ trả lời rằng đã tản bộ bên bờ sông. Louis thực sự muốn vạch trần rằng chẳng có ai "tản bộ bên bờ sông" tận năm tiếng đồng hồ hết, nhưng anh vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp để nói ra.

Anh đứng dậy, mặc áo ngủ, bế con mèo đang định chui vào trong chăn của mình lên và bước chân trần đến bên cửa sổ. Còn chưa tới sáu giờ sáng, đèn đường vẫn bật, sương sớm chưa kịp tản đi, Louis nhìn Chuck vội vã bước trên vỉa hè đẫm sương. Có lẽ anh ấy muốn đến câu lạc bộ, nhưng câu lạc bộ của Không quân Hoàng gia Anh² phải ba tiếng nữa mới mở cửa và cũng không nằm ở hướng này.

Con mèo quằn quại trong vòng tay anh, Louis buông nó ra, để nó nhảy xuống sàn nhà. Mèo con rũ lông, chạy thật nhanh vào bếp, chuông trên cổ lại kêu leng keng. Chuck đã biến mất ở góc phố, Louis đứng đối diện với hình ảnh phản chiếu của mình trên kính cửa sổ mà lắc lắc đầu, thắt chặt áo ngủ rồi bước theo con mèo ra ngoài, tự pha cho bản thân một tách trà. Vì đã lén để Chuck chuyển vào chiếc tổ nhỏ này của mình nên anh buộc phải sa thải những người hầu, không thì cả nửa Luân Đôn sẽ biết Thiếu uý Sinclair và anh đã làm gì trong phòng ngủ mất. Thành thử ra, Louis tốn kha khá thời gian mới quen được với những ngày không có bữa sáng và trà nóng được chuẩn bị sẵn.



Vốn dĩ, tất cả những lời nói dối ngay từ đầu đều rất mập mờ. Chúng hệt như viên sỏi nhỏ, ta giẫm phải nó, nó văng đi, hai phút sau ta liền quên sạch, nhưng một khi ngẫm nghĩ lại ta sẽ chợt phát hiện ra, hình như có chỗ nào đó không đúng? Những viên sỏi của Chuck xuất hiện sau khi anh ấy từ Berlin trở về Luân Đôn khoảng hai tuần gì đó, vào một buổi sáng ngày thứ bảy hoặc chủ nhật, sau khi hai người đi dạo ở công viên Regent. Trên đường về nhà, Chuck chợt bảo Louis tự về trước vì anh ấy muốn mua hoa ở khu chợ trời mà họ vừa đi ngang qua ban nãy. Louis không hề biết là Chuck cũng thích hoa cơ đấy, cả tháng này cũng không có ngày gì đặc biệt, nhưng đâu có lý do gì để nghi ngờ Thiếu uý Sinclair đâu, phải không? Làm gì có luật nào quy định sĩ quan Không quân đã giải ngũ không thể đi mua hoa một mình.

Thế nhưng lúc Chuck trở về thì trời đã tối, tay anh ấy cầm bó hoa hồng héo trong tư thế cầm gậy đánh bóng, khăn quàng cổ thì không thấy đâu. Chuck kể rằng anh ấy đã gặp người quen trên đường, ngồi cà phê một lúc, đến khi về nhà mới phát hiện ra đã bỏ quên khăn quàng cổ ở đó. Louis nhướn mày hoài nghi, không nói gì, rót một ít nước vào cốc uống bia rồi cắm những bông hồng vào đó, mặc dù có vẻ như không có cách nào để cứu vãn chúng nữa.

"Quán cà phê nào thế?"

Chuck đang ăn một chiếc pudding Yorkshire đã hơi ỉu, anh ấy ngẩng đầu lên và dùng khăn lau tay, "Sao cơ?"

"Em hỏi quán cà phê tên gì, để ngày mai em bảo người mang khăn về cho anh."

"Tôi quên rồi, "Ba cái cốc" hay "Ba hạt đậu" gì đó, giờ người ta có xu hướng đặt tên quán nghe kỳ quái ghê. Cơ mà tôi cũng không thích cái khăn đó lắm đâu, không cần phiền phức vậy."

"Charles."



"Tôi thề là tôi đã quên ở đó mà." Người Mỹ giơ tay phải lên, "Đừng phạt tôi ngủ trên thảm, bả vai tôi sẽ bị trật khớp, thật đấy, sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ? Không ai đáng bị ngủ trên thảm hết, hơn nữa khớp vai tôi yếu hơn các khớp khác-"

"Charles Sinclair."

Đối phương ngậm miệng lại, chỉ cầm nĩa chọc chọc những mẩu bánh pudding vụn. Dưới gầm bàn, con mèo quẩn quanh bên chân anh ấy.

"Nếu anh dính líu vào bất cứ hoạt động phi pháp nào-"

"Thì tôi sẽ kể cho em đầu tiên và kéo em tham gia cùng."

"Vô cùng cảm kích, Thiếu úy Sinclair." Louis nói, cố nhồi nhét tất cả sự mỉa mai vào trong câu nói. Anh vốn đang bận nghĩ tới chuyện khác, nhưng Chuck đã nhẹ nhàng mơn trớn mắt cá chân của anh dưới gầm bàn, giày da lướt qua bắp chân của Louis, quấn lấy đầu gối anh, khiến anh quên mất phải nói gì tiếp. Chuck càng ngày càng giỏi chuyện này, mà tất cả đều là học được từ Louis.

Sáng mai rồi nói tiếp vậy, anh tự an ủi chính mình, vẫn còn nhiều thời gian.

Chỉ là sáng hôm sau, khi Chuck ngái ngủ cúi xuống hôn lên cổ anh, Louis lại quẳng luôn chuyện này ra sau đầu.



Chuck là một người tiếp thu rất nhanh – theo mọi nghĩa, không chỉ dừng lại ở những cuộc vui nho nhỏ giữa họ, mà còn bao gồm cả những quy tắc trên đấu trường xã giao tại Luân Đôn. Giờ đây, Thiếu uý Sinclair có thể tự chọn áo khoác cho những bữa tiệc cocktail mà không cần sự giúp đỡ nào, nhưng do vẫn không thích cà vạt và nơ nên chỉ cài hết cúc áo ghi lê còn cổ áo sơ mi thì tuỳ tiện phanh ra, nom chẳng khác nào gã thống đốc thuộc địa nào đấy những năm 20.

Lúc này, Chuck đang nói chuyện với hai sĩ quan đeo huân chương, Louis khẽ nâng ly rượu lên, quan sát anh ấy qua lớp thuỷ tinh uốn lượn, tìm kiếm bóng dáng của người lính năm đó đã hạ cánh tại sân bay Đồi Biggin. Anh thầm nghĩ, thật không biết nên vui mừng hay nên lo lắng nữa. Chuck chợt nhận ra ánh mắt của anh, mỉm cười, vỗ vai một sĩ quan, đặt ly rượu xuống và đi tới bên cạnh anh. Đối phương chậm rãi luồn tay vào trong bộ suit từ đằng sau và ấn nhẹ vào eo Louis. Hai người đều quay lưng về phía tường, vậy nên sẽ không ai chú ý động tác này của Chuck.

"Gã trai may mắn nào đã lọt vào mắt xanh của ngài vậy, chỉ huy?"

Được rồi, Louis thầm nghĩ, thở hắt ra đầy nhẹ nhõm, vẫn là cậu trai đến từ trang trại kia.



Thế rồi, chuyện gì đến rồi cũng phải đến, những viên sỏi lăn trên tuyết càng lúc càng nhanh, biến thành một quả cầu tuyết lớn đến ghê người.

Thời gian Chuck không ở nhà càng lúc càng nhiều hơn, thậm chí có đôi lần anh ấy còn biến mất cả ngày với đủ thể loại lý do như xem đua ngựa, tham dự triển lãm làm vườn hay ăn trưa với quân Phòng không đóng quân ở nước ngoài... Louis do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng thì sau khi đến câu lạc bộ mới được cho hay: cả tuần qua đều không có tiệc trưa, triển lãm làm vườn hay buổi cá cược đua ngựa nào hết. Thiếu uý Sinclair cũng lâu rồi chưa quay lại đây, lần cuối cùng anh ấy xuất hiện là khoảng hai tháng trước, uống rượu cùng với đại diện công ty Điện lực Anh Quốc³.

"Tôi cũng có thể giúp ngài tra thử xem họ đã uống rượu gì." Người phục vụ trẻ tuổi nói, với thái độ lịch sự như thể đã quá quen với việc giúp các quý phu nhân theo dõi chồng mình.

"Không cần." Louis liếc cậu ta một cái, "Cậu vừa nói là công ty Điện lực Anh Quốc à?"

"Vâng, thưa ngài."

"Cảm ơn."



Anh gần như đã đoán được Chuck đang làm gì, chỉ cần xác nhận một số chi tiết nữa thôi. Louis gọi vài cuộc điện thoại ở câu lạc bộ, xé một mảnh giấy và nguệch ngoạc viết lên đó. Đồng hồ còn chưa điểm bốn giờ chiều, anh đã rời khỏi đó, tài xế chờ sẵn mở cửa cho Louis và hỏi anh có về nhà không.

"Không, Arthur." Louis bỏ tờ giấy vừa gập đôi kia vào trong túi, "Chúng ta sẽ ra khỏi thành phố."



Đêm đó, Louis trở về căn hộ muộn hơn Chuck, đầu bếp được vời đến cũng đã đi rồi, món thịt hầm nguội lạnh kết một lớp mỡ trắng ở trên. Chuck khui một chai vang đỏ mới toanh mà giờ đã vơi khoảng một phần ba, lúc Louis bước vào cửa liền lấy một ly nữa, rót rượu và đưa cho anh.

"Để tôi đoán thử xem, bài brit?" Chuck hỏi.

"Chưa chắc, có thể em đã tản bộ bên bờ sông đấy."

"Em cáu gì à? Tôi không nhận ra được đâu, vì em không hề thay đổi nét mặt," Bàn tay không cầm rượu của Chuck vung vẩy lung tung, "Tôi đoán là biểu cảm của em lúc động thủ giết người so với lúc xuống bếp pha trà cũng chẳng khác nhau tẹo nào luôn."

"Hôm nay em đã đến câu lạc bộ."

"Thật sao?" Chuck nói với cái chai, nheo mắt đọc mấy dòng chữ nhỏ xíu in trên nhãn rượu, có lẽ đây cũng là một trong những thứ anh ấy học từ Louis: phải làm gì khi muốn lảng chủ đề mà lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, "Em gặp người quen nào không?"

"Một vài người bạn cũ, không có gì đặc biệt."

"Hy vọng lão Chuẩn tướng Anderson không quên hàm răng giả của mình, tôi thật sự không muốn nhớ lại việc ông ấy đã dầm nát miếng thịt bò ra thế nào đâu."

"Ông ấy không làm thế, tạ ơn Chúa. Nhưng giờ thì em đang rất muốn xoá tiếng nhai của ổng khỏi trí nhớ của mình."

Chuck nhăn mặt, đặt chai rượu lên bàn, đi vòng qua nó, cúi xuống hôn lên mặt Louis và nói anh ấy buồn ngủ rồi. Con mèo bò dậy trên đệm, nhảy khỏi bậu cửa sổ và chạy theo Chuck vào phòng ngủ, cái đuôi nó vểnh cao, mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng keng. Thật không công bằng khi rõ ràng Louis là người mang nó về mà con mèo lại thích Chuck hơn. Anh kéo ghế ngồi xuống, lấy mảnh giấy nhàu nát trong túi áo ra, nhìn chằm chằm vào địa chỉ ghi trên đó một lúc rồi lại gập làm đôi và nhét vào trong túi, rót cho mình một ly rượu khác.



Ngày hôm sau là chủ nhật, Chuck lại dậy sớm và rón rén vào phòng tắm. Louis nằm im bất động, giả như còn chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn dõi theo mọi âm thanh. Tiếng vòi nước bật rồi lại tắt, tiếng chuông trên cổ mèo leng keng, tiếng giày da nện trên sàn nhà. Cuối cùng, cửa chính đóng lại và ổ khóa kêu lách cách.

Louis vội đứng dậy, thay quần áo rồi rung chuông gọi tài xế. Lúc Chuck vừa rẽ ở góc phố thì xe của Louis cũng đã khởi động, đỗ bên cạnh vỉa hè đầy sương. Một chiếc xe lạ màu đen đang đợi bên đường bên kia, Chuck cười và nói mấy câu với tài xế, sau đó mở cửa, ngồi vào ghế sau. Tiếng động cơ vang lên, chiếc ô tô đen chạy một mạch về phía đông trên con đường rời khỏi thị trấn. Xe của Louis cũng giữ khoảng cách mà bám theo sau.

Sương mù sớm hôm dần tản ra, hai chiếc xe tiến vào vùng ngoại ô, xe đen đột ngột chuyển hướng ở khúc cua, tiếp tục lăn bánh trên một con đường đất chưa được trải nhựa. Louis bảo tài xế dừng một lúc, đợi cho tới khi xe đằng trước biến mất khỏi tầm nhìn thì hẵng đi tiếp. Ở ven đường có dựng một biển cấm cảnh báo du khách sắp tiến vào khu vực quân sự, sau khi ngồi trên xe thêm vài ba phút thì xuất hiện một chốt bảo vệ chặn đường. Anh lấy ra giấy uỷ nhiệm và thư giới thiệu vừa nhận được ngày hôm qua, sau khi lính canh xem xét xong liền phất tay cho qua. Con đường được trải bê tông từ đây, cắt qua bãi cỏ bằng phẳng như một vết sẹo xám màu, dẫn thẳng đến nhà chứa máy bay và đường băng bên kia.

Anh lại thấy Chuck, người Mỹ đã mặc trang bị xong xuôi, đang đi về phía chiếc máy bay có biểu tượng hồng tâm của Không quân Hoàng gia. Louis chưa từng thấy máy bay chiến đấu kiểu này trước đây, nó lùn hơn tất cả các máy bay ném bom khác trên đường băng, với cái bụng gần như chạm đất và sải cánh rộng, thoạt nhìn, trông chẳng khác gì một con dơi bạc đang bò dưới đất.

"Chỉ vài tháng nữa thôi, cùng lắm là một năm nữa là nó sẽ sẵn sàng đi vào hoạt động." Sau lưng anh vang lên một giọng nói, Louis quay lại bắt tay với Chuẩn tướng Anderson, "Ưng chiếc Canberra⁴ này của chúng ta chứ? Máy bay ném bom phản lực xinh đẹp nhất."



"Nàng ấy quả thật vô cùng mê người. Cảm ơn ngài đã cho phép tôi tham gia quan sát chuyến bay thử, thưa chỉ huy."

"Ta vẫn luôn muốn mời cậu đến, nhưng cậu cũng biết rồi đấy, thỏa thuận bảo mật thông tin thật là phiền phức. Lúc Thiếu uý Sinclair hào hiệp nhận lời phụ trách nhiệm vụ bay thử, chúng ta đều vô cùng cảm kích, cậu ấy cũng thường xuyên nhắc tới cậu." Vị Chuẩn tướng vỗ nhẹ vào lưng Louis, "Nói cậu nghe một chuyện, người Mỹ cũng vừa lên kế hoạch đặt trước những máy bay Canberra của ta! Đúng là một chuyện không thường thấy nhỉ, Đại úy Linden?"

"Một chuyện rất đáng để chúc mừng."

Động cơ phản lực phát ra những âm thanh vô cùng nhỏ. Chiếc máy bay ném bom hình con dơi ngẩng đầu lên ở cuối đường băng, bay vút lên bầu trời xanh nhạt, chỉ trong phút chốc đã khuất sau những đám mây mỏng, rồi lại xuất hiện trong động tác xoay vòng trên không trung đầy biếng nhác, lấy lại cân bằng.

"Cậu ta đúng là một kẻ mất trí – ta đang nói về Thiếu uý Sinclair ấy," Chuẩn tướng lại bình luận khi quan sát chiếc máy bay, "Rõ ràng là đang điều khiển máy bay ném bom, vậy mà chẳng khác nào lái máy bay tiêm kích một chỗ ngồi."

Louis thuận miệng phụ hoạ câu gì đó, phải hai phút sau mới nhận ra bản thân đang mỉm cười một cách khó hiểu, vô thức liếc nhìn nhà chứa máy bay với hy vọng rằng đội nhân viên mặt đất sẽ không để ý đến mình. Máy bay ném bom Canberra lượn thêm vài vòng đầy khéo léo, sà xuống cánh đồng, lướt qua trên những ngọn cây rồi lại leo lên cao và biến mất sau những tầng mây. Louis đứng tựa vào cửa nhà chứa máy bay và ngước nhìn bầu trời.

Chờ tới khi chú chim khổng lồ này hạ cánh, họ sẽ phải thảo luận thật nghiêm túc về kỹ năng nói dối của Chuck thôi.



Chú thích của người dịch (Translator's Note):

1. Gốc: Blip, dịch nghĩa: Điểm bất thường. Blip vốn là một từ khá đa nghĩa, người dịch cho rằng tiếng Việt không có nhiều từ đủ ngắn gọn mà vẫn có khả năng truyền tải ý nghĩa của nó, vậy nên tạm đặt là Điểm bất thường. Nghĩa phổ thông nhất của blip là một đốm sáng trên màn hình radar, thứ hai là một âm thanh thông báo ngắn như bíp. Tuy nhiên, tại đây blip có thể đã được tác giả sử dụng theo nghĩa ít người biết hơn là một sự thay đổi theo xu hướng xấu đi trong ngắn hạn nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể, và trước mắt thì "điểm bất thường" là một từ khá hợp lý trong bối cảnh này.

2. Gốc: 特勤队, tiếng Anh: Royal Air Force Club or RAF Club, tiếng Việt: Câu lạc bộ Không quân Hoàng gia, là một câu lạc bộ dành cho các sĩ quan từng phục vụ tại Không quân Hoàng gia tại khắp các đất nước trên thế giới.

3. Gốc: 英国电气公司, tiếng Anh: English Electric Company Ltd., tiếng Việt: Điện lực Anh Quốc, được thành lập từ nền tảng của sự hợp nhất năm doanh nghiệp sản xuất sau hiệp định đình chiến trong Thế chiến thứ nhất. Trong các cuộc chiến sau đó, doanh nghiệp này đã chế tạo đạn dược, vũ khí và máy bay cho Quân đội Hoàng gia Anh.

4. Gốc: 堪培拉, tiếng Anh: English Electric Canberra, là một loại máy bay phản lực hạng nhẹ đời đầu do công ty Điện lực Anh Quốc phát triển theo yêu cầu của Không quân với những khả năng ném bom ở độ cao và tốc độ vượt trội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.