I.
Tôi nhớ rất rõ mình đã sống ở đây được 27 lần của 100 ngày.
Đời người hầu hết đều hữu hạn. Cuộc đời của họ chính là quyển nhạc phổ rất dài, có xuân đêm gió thu và cả sinh lão bệnh tử.
Nhưng tôi thì không.
Thời gian đối với tôi như gông cùm xiềng xích. Nó phớt lờ tôi – mặc tôi trải qua vòng tuần hoàn từ tháng 3 năm 2016 đến tháng 6 năm 2016 mà không có hồi kết. Tôi đang chờ một người, người ấy tên Hạ Tri.
II.
Tôi là Kỷ Mão, tên tiếng Anh là Jimmy. Nghe giống tên thợ cắt tóc nhỉ, mà thực tế tôi vốn là một thợ cắt tóc.
Ngày 1 tháng 3 năm 2016, vào lúc 7 giờ 37 phút, Danny, người nằm ở giường tầng trên sẽ đẩy vai tôi và đánh thức tôi dậy: “Lông gà*, đến giờ đi làm rồi.”
*Kỷ Mão đồng âm với lông gà.
Tôi ghét nhất là bị người khác gọi bằng cái tên Lông gà.
Tuy rằng không hiểu bằng cách nào nhưng tôi thề với trời, ngày 28 tháng 2 Kỷ Mão chắc chắn đã vận động quá sức nên sáng ngày mùng 1 tháng 3 sau khi tỉnh dậy, cả cơ thể nhức nhối không thôi. Mỗi lần bị Danny đánh thức, tôi đều nhịn không nổi nói: “Địch mẹ, sớm thế.”
Tối hôm đó vào lúc 8 giờ 19 phút, Hạ Tri đến salon của tôi để cắt tóc.
Ngày 8 tháng 6 năm 2016, tôi chắn đạn cho Hạ Tri, nhân tiện nói luôn với anh: “Hạ Tri, em yêu anh.”
Cảm giác khi tâm trí dần bị bóc tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bom-chim/3570882/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.