Nhân sinh rất nhiều thời điểm có lẽ chính là như thế, vừa cười cười xong liền khóc. Khóc xong liền nở nụ cười. Nhân sinh ngắn ngủn vài thập niên, rất nhiều chuyện không cần quá câu nệ.
Cô ôm hộp nhung tơ, xuống máy bay rồi đi thẳng đến địa chỉ mà Thiệu Minh Trung đã đưa cho cô.
Sau hơn một tháng làm phiền hắn, Thiệu Minh Trung cuối cùng cũng đem địa chỉ đưa cho cô, gồm cả kim cương hai tay giao cho cô "Vật này tôi không có năng lực giúp cô chuyển giao. Nếu cô nhất định phải trả lại, liền tự mình đi đi!"
Thiệu Minh Trung cười cười nói, "Lục Kiều, về công về tư, tôi kỳ thực cũng không nghĩ đưa cho cô. Về công, tôi không hy vọng cô lại đi quấy rối hắn, làm hắn càng khó hồi phục. Về tư, vì em gái của tôi nên tiiu càng không thể đưa cho cô. Nhưng là, Lục Kiều tôi biết một chút quá khứ của hai người, nhiều ít hiểu biết được hoàn cảnh của hai người trong lúc đó. Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định nói cho cô..."
Cuối cùng, hắn chỉ nói "Lục Kiều, chúc cô may mắn!"
Sau thời gian dài bôn ba, cô rốt cục đang ở trên bãi cỏ cạnh bể bơi thấy được hắn. Hắn một người im lặng đứng lặng dưới ánh chiều, mặc cho ánh chiều tà đem bóng dáng hắn kéo dài thật dài.
Hắn thật hưởng thụ. Hắn đang tránh một người ở trang viên tư nhân của mình, ung dung hưởng thụ ánh mặt trời, không khí cùng cảnh đẹp không gì sánh được, mà cô thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-yeu/2190722/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.