Ôn Thuấn khen ngợi làm cho Cận Thiếu Triết nở nụ cười: "Thật lợi hại sao? Không phải lúc trước còn nói, cánh tay của chị so với chân tôi còn to hơn sao?"
"Cậu còn nhớ rõ chuyện đó à! Đến đây uống nước cho đỡ khát đã!" Ôn Thuấn ngượng ngùng cười cười, từ trong ba lô lấy ra chai nước đưa cho cậu, Cận Thiếu Triết nhận lấy, quả nhiên là trà xanh, cậu ngửa cô uống mấy hớp đã hết rồi.
Tùy ý lau miệng mấy cái, cậu còn nói thêm: "Một thanh niên cao mét tám bị một cô gái cao một mét sáu nói là yếu đuối, làm sao không nhớ kĩ được chứ. Sao thế, mệt mỏi phải không? Chúng ta đi thôi!"
"Tôi không sao hết, cũng không phải là tôi thi đấu. Về nhanh vậy sao? Không phải còn một trận đấu nữa sao? Chúng ta ở lại xem hết rồi hãy đi!" Nhìn màn hình TV đúng là còn một trận đấu nữa, nhưng không phải của đại học J.
"Trận đó thì có gì hay, đi thôi." Cậu không cần phân trần gì thêm đã kéo Ôn Thuấn ra khỏi sân vận động, không để ý đến những ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, mà Ôn Thuấn chỉ có thể "A" một tiếng, lúc lấy lại tinh thần thì người cũng đã ra khỏi cổng đại học J rồi.
Buổi tối, Ôn Thuấn cười tủm tỉm ngồi ăn cơm do Thiếu Triết nấu, lẩm bẩm hỏi: "Thiếu Triết, cậu ngay cả đánh bóng rổ cũng lợi hại như vậy, thực sự là không có thiên lí nha, sẽ là người ta ghen tị đấy!"
"Trước kia cũng có luyện qua." Cậu lẳng lặng ăn cơm, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-yeu-nen-cho-doi/33166/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.