Cận Tư Vũ vừa chuyển nhà mới, đương nhiên là cũng chuyển sang nhà trẻ mới.
Giờ tan học.
Cận Tư Vũ và bạn cùng học là Phương Nhạc Nhạc đang ngồi ở cửa phòng học chờ bố mẹ đến đón.
Người nhà của Phương Nhạc Nhạc đến đón trước.
Cô bé kéo tay cha lão khí hoành thu (làm bộ như người lớn, như bà cụ non) hỏi: “Cận Tư Vũ, không phải cậu nói ba của cậu rất tuấn tú hay sao, hơn nữa hôm nay sẽ tới đón cậu nữa? Không phải là nói dối chứ? Ba tớ mới thực là người đẹp trai nhất!” (Meott: chết mất!!!! *ôm bụng cười*)
Cận Tư Vũ tức giận, khuôn mặt đỏ hồng phản bác: “Mẹ nói là đứa nhỏ nói dối không phải là đứa nhỏ ngoan, tớ không thèm nói dối!” Đúng lúc này, cô bé nghe thấy có người ôn nhu gọi mình, liền giống như hỏa tiễn lao ra ngoài, nhào vào lòng Cận Thiếu Triết cọ cọ: “Ba!” Lại còn thị uy liếc Phương Nhạc Nhạc một cái như muốn nói, tớ không lừa cậu, đây là ba ba đẹp trai của tớ.
Phương Nhạc Nhạc liếc lại cô bé một cái, nắm chặt bàn tay cha mình.
Đúng thật là thế giới của trẻ con.
“Thiếu Triết?” Cha Phương Nhạc Nhạc là Phương Văn Hạo chợt giật mình gọi.
Cận Thiếu Triết đang ôm Cận Tư Vũ trong lòng cũng ngẩng đầu lên nhìn, khẽ cười đáp lại: “Học trưởng, đã lâu không gặp.”
Phương Văn Hạo sau khi tốt nghiệp đã trở thành nhân phiên khảo nghiệm và điều phối nhà đất, anh cười nói: “Đúng vậy, sau khi uống rượu mừng của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-yeu-nen-cho-doi/2886809/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.