Một tiếng sau. 
Khâu Lê chuẩn bị võ trang đầy đủ, cô hưng phấn nhảy qua nhảy lại, Cố Diễm thắt chặt khăn quàng cổ lại cho cô, ra hiệu cho cô có thể xuống lầu được rồi. 
Trong thang máy, cô ôm cổ anh, hai chân để ở không trung như là đang chơi đu quay. 
Cố Diễm vẫn để yên mặc cho cô nghịch. 
"Mấy ngày nữa chúng ta đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết không?" Anh hỏi. 
"Không cần đâu, ở trong sân cũng tốt mà." 
Trước đây cô cho rằng trượt tuyết ở đâu cũng giống nhau, mấy năm rời đi này, cô đi Pháp đi Thuỵ Sĩ, làm thế nào cũng không tìm được cảm giác như thời còn bé. 
Có lẽ tuyết ở nước ngoài quá lớn, người cũng nhiều. 
Cô nghĩ như vậy. 
Sau đó phát hiện không phải như thế, chỉ là bởi vì không có anh ở bên cạnh. 
Ở cùng người mình thích, vùi trong sô pha xem người khác trượt tuyết trên ti vi, đều là một loại lãng mạn cực hạn. 
Khi đến tầng dưới của quảng trường nhỏ, Khâu Lê mở to hai mắt, vui mừng không nói nên lời, hai tay che miệng, nhìn một chút, trong lòng liền bắt đầu chua xót. 
Tuyết trên quảng trường nhỏ đã được ép cho bằng phẳng, hoa hồng được bày ở hai bên, toàn bộ quảng trường nhỏ đều tản ra mùi hoa hồng. 
Mấy trăm đoá hoa hồng kiều diễm làm hình dáng sân trượt tuyết hiện ra rõ ràng hơn. 
Là hình trái tim. 
Tuyết trắng. 
Hoa hồng. 
Lá xanh. 
Đẹp không tả xiết. 
Khâu Lê nhìn chỗ đỗ xe bên kia, nhiều ô tô đã bị tuyết che phủ đi. 
Chỉ có xe việt dã của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-vua-luc-gap-duoc-em/910066/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.