Cố Diễm và Khâu Tây Văn đi đến quán cà phê ở phía đông tiểu khu.
Gọi cà phê xong, Khâu Tây Văn ngả người tựa vào ghế sô pha, có chút uể oải, trong lòng lại mệt.
Cũng không phản ứng Cố Diễm.
Cố Diễm hỏi cô: "Chị với Thẩm Nghiên thế nào rồi?"
Khâu Tây Văn: "Có thể nói đề tài nào có dinh dưỡng hơn được không?"
Rõ ràng một chữ cũng không muốn nói.
Cố Diễm khuyên cô: "Đều đã lớn như vậy rồi, còn phải dằn vặt cái gì? Còn nghĩ rằng mình chỉ mới mười bảy mười tám tuổi sao?"
Khâu Tây Văn cau mày, bất mãn nói: "Cái gì gọi là "đều lớn như vậy"? Tôi rất già sao?"
Cố Diễm không nói gì, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, vấn đề này có rất nhiều bẫy, anh vẫn nên yên lặng thì hơn.
Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói gì, bầu không khí có chút trầm mặc.
Cố Diễm nghĩ đến chuyện của công ty trò chơi, hiện tại cũng không biết nên kết thúc việc này như thế nào.
Tiếng chinh phạt một mảnh.
Mà Miêu Thanh vẫn còn đang kéo dài, một hai phải để ngày mai mới chính thức đáp lại.
Cà phê được mang lên.
Khâu Tây Văn nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, mùi thơm nồng nặc cay đắng xông vào mũi.
Trước đây cô không thích uống cà phê, sau đó Thẩm Nghiên thích cái này, cuối cùng cũng thành thói quen của em.
Hồi ức trở về như con dao hai lưỡi, có ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng mang đến cho chính mình thương tích đầy người.
Sau khi từ sân bay về nhà, cô nghĩ sẽ không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-vua-luc-gap-duoc-em/910057/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.