Cố Diễm đi đến phòng bếp, thấy Khâu Lê đang rất nhập tâm, trong tay cầm mâm đựng trái cây, còn để dưới bồn rửa, cho đến khi eo bị ôm lấy, cả người đều bị Cố Diễm ôm ở trong ngực, cô mới hoàn hồn.
Khâu Lê quay đầu.
Cố Diễm nhìn cô: "Mâm đựng trái cây đều bị em rửa cho hỏng rồi."
Khâu Lê: "..."
Cố Diễm duỗi tay đóng vòi nước, cầm lấy khăn lông sạch lau cho cô: "Em đang nghĩ cái gì?"
"Nghĩ đến chuyện đi công tác." Khâu Lê lau lau mâm đựng trái cây.
Kỳ thật trong đầu cô vẫn luôn YY(*) anh...
(*) Tưởng tượng
Cố Diễm nói: "Anh lập tức phải ra ngoài, có lẽ đến khuya mới trở về".
Khâu Lê hỏi: "Về nhà sao?"
"Không phải, đi công ty, có chút việc muốn xử lý." Cố Diễm lấy lại khăn lông trong tay Khâu Lê sắp xếp lại cho gọn gàng.
Hai người cùng nhau đi ra phòng khách.
Khâu Lê gật đầu: "A, em còn tưởng rằng anh về nhà đi xem mắt."
Bước chân Cố Diễm hơi dừng, ấn đường nhíu lại, không hiểu nhìn chằm chằm Khâu Lê, "Xem mắt? Xem cái gì mắt?"
Khâu Lê đón nhận tầm mắt của Cố Diễm, đối diện vài giây, nhìn ánh mắt anh xác định hoàn toàn là anh không biết.
Cô nói: "Buổi sáng thứ hai, anh với mẹ anh nói chuyện điện thoại, nói tuần này sẽ về nhà."
Hôm nay là thứ bảy.
Cố Diễm nghĩ nghĩ, thật sự là có chuyện anh sẽ về nhà.
Nhưng khi nào anh muốn đi xem mắt?
Ngày đó buổi sáng, trước khi anh ra cửa thì nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ anh nhắc nhở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-vua-luc-gap-duoc-em/910029/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.