Chương trước
Chương sau
Tác giả đã trở lại và ăn hại hơn xưa ! Hahahahaha
************Quay về hiện tại **************
- À......thì...............- Nó suy nghĩ
- Không nói là đồng ý nhé.- Hắn nhanh hơn tranh mồm vào làm nó í ới.
- Thôi được, tùy cậu nhưng đừng làm phiền tôi.- Nó cuối cùng phải chịu thua.
- Ok.- Hẳn đồng ý.
- À mà đừng cho con ả vợ cậu đến nhà tôi.-Nó nói
-Cô ta không phải vợ tôi.- Hắn tức giận khi nghe ngừoi khác bảo ả Hương Giang là vợ hắn.
TIếng trống vang lên làm cả đám chỗ ai người ấy về. Nó và hắn lại tiếp tục công việc ngủ như mấy tiết đầu. Vợ chồng nhà Hàn-Trang thì cúi đầu chơi điện tử. sau 3 tiết ngồi nghe các vị giáo sư, tiến sĩ giảng bài thì tiếng trống tan trường vang lên.
Nó,Hàn, Trang cùng nhau về.Thấy Hàn và Trang đi với nhau không ai nói gì nhưng nó đi cùng họ thì bọn con gái nghĩ nó là kẻ bám đuôi, nhà nghèo mà thích chơi cùng những người có địa vị nhất trường. Học sinh trong trường thi nhau khinh bỉ nó nhưng nó đều bỏ vào tai. Ba người thong thả về nhà.
Nhà nó, 1p.m
Kính............cong.............kính.............cong............. tiếng chuông cửa vang lên. Và nó, Hàn, Trang oản tù tỳ xem ai thua phải ra mở cửa và người thua là........nó.
Nó bực bội ra mở cửa. Đập ngay vào mắt nó là khuôn mặt xấu xa của hắn với hai cái vali to bự trên tay.
- Hazz! Cái tên này.- Trống hai tay vào hông, nó trừng mắt lên nói với hắn
- tên này làm sao? Đẹp trai hả.- Tảng băng di động như hắn hôm nay cũng biết đùa làm hai người trong nhà sặc cả nước.
- Đúng rồi! Gừng càng già càng cay, Zai càng gay càng đẹp. - Nó làm luôn một câu làm hắn đuối lý.
- Cô...........!- Hắn tức giận
- Cô đây con, có j không?- Nó vẫn trêu hắn làm cho hai người trong nhà sốc lần 2
- Không định mời tôi vào nhà à.- Hắn không đùa nữa
- Có chân thì tự vào.- Nó
Hắn bước vào nhà của nó. Thoáng giật mình bởi vì nó nói là nó nhận học bổng và tại sao nó lại ở ngôi nhà lớn ngang với hắn như thế này. Cắt ngang với suy nghĩ của hắn thì nó kên tiếng.
- Thắc mắc nhà của tôi hả- Nó
- Đúng rồi. Cô nhận học bổng mà- Hắn tò mò
- Không phải nhà của tôi.- Nó đáp lại khiến trên trán hẳn nối rõ hai chữ tò mò
- Nhưng sao hai đứa kia nói đây là nhà cô.- Hắn chỉ tay vào Hàn và Trang.
- Thì tôi ở đây nhưng chủ nhà không phải là tôi.- Nó
- Không phải nhà cô ? Thế sao cô lại ở đây.- Hắn
- Quản lý của cô chủ.- Nó chỉ tay vào bức ảnh khuân mặt thật của mình với Lâm được treo đằng sau cái ghế Sofa
Hắn nhìn lên bức ảnh và nhận thấy đó là mối tình đầu của hắn và không phải ai khác chính là nó NGUYỄN HÀ LINH.
- Hà Linh? - Hắn hét mà nó cũng giật mình vù sao lại biết tên nó.
- Sao anh biết đấy là tên cô chủ của tôi.- Đến lượt nó tò mò.
- Vậy cậu ấy đâu rồi.- Không trả lời nó mà hắn hỏi nó.
- Đi Pháp rồi nhưng anh trả lời cậu hỏi của tôi đã.- Nó bực khi hắn không nói cho nó biết
- Cô không cần biết. mà phòng tôi ở đâu. - Hắn không muốn nó biết vì hắn sợ khi nó biết mà để lộ cho nhỏ Hương Giang thì bạn hắn Linh sẽ không dễ dàng gì mà khiến hắn gặp được và có thể sẽ bị nhỏ Giang hắm hại.
- Trên lầu hai, phòng ngoài cùng.- Nó
- Vậy tôi lên phòng.- Hắn
Hắn và nó nói chuyện để lại hai con nai tơ mà không ai khác là cặp đôi nai tơ Trang-Hàn ngơ ngác khi thấy hai tảng bang di động hôm nay lại nói nhiều như vậy.
Con hắn và nó khi quay trở về phòng thì sao nhỉ? Vâng, chính xác là như vậy.
Hắn nghĩ về người con gái trong bức tranh đó- cô gái mà hắn đã từng yêu và người con gái xấu xí tự nhận mình là quản lý của Hà Linh.
Còn nó thì sao? Nó cũng đâu khác gì hắn chứ. Nó nghĩ về hắn. Hắn là ai mà lại giống người con trai trong ác mộng của nó hằng đêm vậy? Có ai cho nó một lời giải thích không?
Hai căn phòng. Hai con người nhưng cùng một suy nghĩ về đối phương mặc dù không biết đối phương là ai?
Buổi tối, 9p.m
Hắn diện cả cây đen xuống nhà thì thấy nó, Hàn và Trang đang ngồi nhàn nhã uống trà ăn bánh. Thấy hắn xuống, Hàn quay xang hỏi hắn xem hắn đi đâu. Đáp lại lời Hàn là một tiếng băng lãnh 1 câu 2 từ mà nói lên tất cả đó là "đi bar". Ở nhà cũng trán, Hàn quay xang hắn.
- Ơ mày đi bar hả? Cho bọn tao đi với.- Hàn giởi giọng trẻ con ra hỏi.
- Tuỳ. 20' chuẩn bị bắt đầu.
Hàn và Trang cuống lên thay quần áo xuống mới hết 5' nhưng nó vẫn ngồi uống trà. Tức giận vs thái độ của con bạn thân chí cốt của mình, nhỏ Trang quay sang, hai tay chống hông quát:
- Con nhỏ kia mày có đi không thì bảo?
- Không được đi.- Một câu 3 chữ làm tất cả shock.
-Why? - Hắn hỏi
- có người không cho phép.- Nó
- Ai?- hắn
- Anh trai.- nó
- Mày cứ đi đi, không phải lo. Thiên Minh nó là.........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.