Gặp anh, cô trở nên rất thấp, rất thấp, thấp đến lẫn vào bụi trần. Nhưng trong lòng cô lại vui thích, từ giữa bụi trần nở ra một đóa hoa.
(Trương Ái Linh ngữ lục)
Không biết là gặp gỡ quá sớm, hay là trùng phùng quá muộn, tại sao lại có kiểu niềm vui đột ngột bất ngờ, và lại có sự lạnh lẽo như gió thoảng mây trôi. Tình yêu của chúng ta, giống như một cây cổ thụ trải qua sương gió, đến buổi hoàng hôn, nảy ra những mầm non xanh mơn mởn. Bấy giờ, cô đương buổi tài hoa tuyệt đỉnh, sự xuất hiện của anh khiến cô vương chút buồn bã như đôi én bay song song giữa trời mưa bụi. Còn anh, vừa hay sự sắc sảo bị mài mòn, cô đến đã khiến anh có một cảm giác yên ổn.
Năm tháng thực sự không bạc đãi Trương Ái Linh, trong thời khắc đẹp nhất của cuộc đời, đã mang lại cho cô một mối tình. Cho dù người đàn ông này có đáng để cô thật lòng hay không, thì cuộc đời của cô luôn phải có một người như thế. Nếu không thể bỏ lỡ, thì chỉ có thể trách tháng năm chẳng hiểu chuyện, vô cớ để phụ tuổi xuân.
Gặp Hồ Lan Thành rồi, trái tim Trương Ái Linh không còn có thể quay trở lại như trước đây. Đêm nay, cô ngồi tựa ban công, ngắm vầng trăng lạnh lẽo, bỗng chợt nhận ra những năm qua chỉ là cô đang diễn một mình một vở kịch. Vốn cho rằng non nước vô cùng, ngắm năm tháng qua đi tự mình chuốc mình say, cũng có thể mỉm cười. Cho đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-thau-hieu-cho-nen-tu-bi/2017835/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.