Có câu nói rằng nơi có người tốt chắc chắn sẽ xuất hiện kẻ xấu, có kẻ xấu mới có thể nổi bật cái tốt của người tốt.
Dân phong chất phác, người làm nông mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, an cư lạc nghiệp. Nhưng mà ác bá lưu manh cũng không thiếu. Vốn thôn trang nhỏ này không giàu có, cũng không phát triển, du côn lưu manh đối với nó cũng không lưu ý lắm, chỉ thỉnh thoảng lướt quá bắt chẹt chút tiền. Nhưng từ khi chúng ta đến, du côn đối với nơi này bắt đầu nổi lên hứng thú.
“Cút ngay, cút ngay, Triệu lão đại của chúng ta tới, còn không mau cút đi!” Một âm thanh thô bỉ truyền đến.
Vị lão đại này là Triệu Đại con của Triệu Huyền vốn là quan huyện, sớm đã thành niên, cả ngày không có việc gì, ức hiếp người cùng quê, ỷ vào cha của hắn mà ăn chơi đàng ***, làm xằng làm bậy, thực chất là một tên bại hoại. Bởi y danh bên ngoài của ta, có một lần Huyện thái gia mắc phải bệnh nặng, tìm y kiếm dược đều không có kết quả, tìm tới ta. Đối với người như thế ta vốn không muốn ra tay chữa trị, nhưng sợ hàng xóm thiện lương chịu uy hiếp đành đến quý phủ của hắn thi châm.
Thi châm xong còn đụng phải cái tên Triệu Đại vừa đi tầm hoa vấn liễu trở về. Lúc đó Triệu Đại say khướt chắn ngang ta, muốn đem ta vào trong phòng, bị ta thi châm đứng im một chỗ. Từ đó về sau người này cứ hai ba ngày lại đến y quán của ta nháo loạn, còn tuyên bố muốn thú1 ta.
Thu xếp cho người bệnh xong, ta đứng dậy đi ra ngoài.
“Triệu đại công tử có gì khó chịu sao? Tại hạ có thể giúp gì đây?”
“Hanh, họ Nhược kia, ngươi đang rủa ta! Đừng có không biết phải trái, kéo một tiểu du bình2, lão tử chịu thú ngươi là phúc khí của ngươi. Chỉ cần ngươi theo ta, ta đảm bảo ngươi sẽ nổi danh ha ha chỉ cần ngươi hảo hảo hầu hạ lão tử thư thư phục phục.” Triệu Đại bỉ ổi nở nụ cười, vươn tay muốn tháo khăn che mặt của ta.
Ta nghiêng mình né tránh.
“Triệu công tử không cần khách khí, tại hạ không phúc khí này. Nếu công tử không có việc gì mời quay về.”
“Ngươi??????” Triệu Đại thấy ta lại cự tuyệt, sắc mặt trắng dần, âm ngoan nói: “Cho thể diện lại không muốn thể diện, ngày hôm nay ngươi không ngoan ngoãn cùng ta trở về, ta cũng buộc ngươi phải đi. Tuyển một cái đi! Hừ” vẫy một cái, tay sai của hắn liền nhảy lên.
Bách tính nơi đây đều là người thành thật giữ khuôn phép, gặp nhiều hung thần ác sát như vậy, đều sợ đến mức run rẩy.
“Cha” ta vừa định xuất thủ giáo huấn bọn họ một chút, Bảo Bối tung tăng chạy tới, trừng Triệu Đại một cái rồi nhào vào lòng ta.”Cha là của ta.” Nói xong còn hôn một cái thật to trên mặt ta rồi lại đề phòng nhìn chằm chằm Triệu Đại.
Bảo Bối đến, khiến cho ta vốn định ra tay liền từ bỏ ý định nghiêm phạt bọn họ, ta không muốn Bảo Bối nhỏ như vậy đã phải nhìn thấy nhiều thứ xấu xa, mặc dù tương lai ắt sẽ phải biết, nhưng hiện tại ta có thể bảo vệ nó không để nó bị tổn thương.
“Bảo Bối sao lại tới đây? Sư công ngươi đâu?” Ta sờ sờ mái tóc có chút lung tung của Bảo Bối.
“Sư công và sư đa công đang đánh nhau trong phòng, sư công để Bảo Bối đến tìm cha thân thân.” Bảo bối từ nhỏ đặc biệt dính lấy ta, buổi tối phải ôm ta mới có thể ngủ.
‘Đánh nhau?’ ta mặt ửng hồng lên nói: “Bảo Bối, lần sau, khụ sư công và sư đa công đánh nhau ngươi phải nhanh chóng đến chỗ cha biết không?”
“Ân. Bảo Bối yêu cha nhất!”
“Khụ” Triệu Đại khụ một cái thật lớn, đem sự chú ý quay về phía hắn.”Cho ta??????”
“Triệu Đại, chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh ngộ? Có cần đứng ngoài cửa vài canh giờ, cho ngươi hảo hảo thanh tỉnh một chút.” Ta cắt đứt lời Triệu Đại, với hắn ta đã bắt đầu thấy phiền.
“Ngươi??????, hừ! Ngươi không cần hù dọa ta, ngày hôm nay ta đã dẫn theo rất nhiều người rồi!” Triệu Đại nhìn thủ hạ của hắn, âm thanh có chút không xác định, dù sao lần trước đứng trong gió lạnh hai canh giờ thực không dễ chịu, hơn nữa lúc đó bị chế trụ không có năng lực phản kháng.
“Không tin, có thể thử xem.” Ta không thể kiên trì cũng hắn dây dưa. Tiện tay vung một cái một tên du côn đã vô thanh vô tức ngã xuống.
Triệu Đại oán hận nhìn ta, “Đi.” Quay lại nói với thủ hạ của hắn.
“Lão đại, chúng ta nhiều người như vậy tại sao phải sợ hắn, chúng ta???????”
“Ngươi biết cái gì, cút” Triệu Đại cho ngươi đó một cái tát.”Họ Nhược kia, ngươi chờ đấy. Phía trên lão tử còn có người, đắc tội với ta thì đừng mong ngày bình an. Lão tử không sáp được ngươi thì không phải họ Triệu!”
Triệu Đại hung hăng thể hiện, vừa nói vừa lui ra ngoài.
Người như thế, thực ngán! Nhìn bệnh nhân đã về gần hết. Ngày hôm nay có thể hảo hảo chơi cùng Bảo Bối.
“Bảo Bối. Hôm nay cha cùng ngươi đi dạo chợ có được không?”
“Hảo hảo cha tốt nhất.” Bảo Bối lại nhào vào lòng ta, cười khanh khách, mặt ta lại tràn đầy nước bọt của nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]