Thiên Phượng năm thứ ba mươi bảy. Lãnh Tuyên đế băng hà.
Cùng năm này, thái tử Lãnh Nặc lên ngôi, hiệu Lãnh Hạo đế. Lãnh Hạo đế lên ngôi năm mười sáu tuổi, là hoàng đế thứ ba của Thiên Phượng cũng là người trẻ tuổi nhất lên ngôi.
Từ khi cùng tiểu quỷ có quan hệ kia, tiểu quỷ đêm đêm đều dính lấy ta. Phòng ngủ của ta vốn là cái phong nhỏ cũng bị chuyển đến long sàng của y đối với bên ngoài nói rằng ở gần tiện chăm sóc ai đó khiến ta trở thành chuyên chúc ngự y của người nào đó. Hàng đêm sênh ca, chỉ thương cảm cho thắt lưng của ta.
Ngày hôm nay lại ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Mỗi ngày tiểu quỷ vào triều ta thì ở tẩm cung buồn chán xem sách, viết chữ giết thời gian chờ y đến. Y đến rồi lại làm chuyện kia. Thật giống phi tử y dưỡng chỉ chờ y đến sủng hạnh. Ta tự giễu cười cười, tất cả chẳng phải đều là mình cam tâm tình nguyện sao? Lại lật y thư trong tay.
Tiểu An, “Bính” “Xin lỗi Nhược đại ca, thái hậu muốn gặp ngài!”
Ta nhăn mày, thái hậu? Là thời gian này hạnh phúc đến độ đã quên hết mọi thứ xung quanh mình rồi sao. Đúng vậy, trong cung này khắp nơi đều là tai mắt của người ta, chỉ một chút việc sao thái hậu lại không biết chứ? Cái gì phải đến cuối cùng sẽ đến, đối mặt chứ? Nhưng ta sẽ không rời bỏ Lãnh Nặc, dù cho nàng là mẫu thân của y cũng không được, trừ phi
“Hảo, ta thay y phục rồi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-ta-yeu-nguoi/20632/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.