Không một lời, sự im lặng được tôn trọng tuyệt đối cho dù họ đã có đặc điểm nhận dạng của mọi loại cây, quán xá, nhà cửa, cột đèn đường trong chuyến đi dạo dài dằng dặc của mình. Rồi khi ánh bình minh đang sắp lấp ló, thì cũng đến lúc họ dừng cuộc "đi dạo" trên bãi biển. Anh kéo tay cô ngồi xuống bãi cát, cát rất mịn. Ánh mặt trời kéo dài bóng hai người đổ xuống bãi biển. Anh lơ đãng vẽ lên bãi cát những hình thù mà khó có ông hoạ sỹ nào định nghĩa được đó là hình gì? Cô bị hút hồn bởi vẻ đẹp mê hồn của buổi bình minh đang lên. Cuối cùng, khi mặt trời đã nhô hẳn lên khỏi mặt biển, cô đứng dậy.
- Em về đây. Anh cũng về đi, công việc của anh đang chờ đấy.
- Đừng! - Hốt hoảng như sợ cô tan biến mất vào hư không, anh nắm vội lấy tay cô. - Em đừng đi.
Cô ngừng lại, nhìn anh chăm chú. Ánh mắt của cô làm anh lúng túng hồi lâu, mãi vẫn không tìm thấy lời gì để nói. Anh ngập ngừng.
- Em đừng về.
- Em phải về - Cô cố rút ra khói tay anh, bước đi vội vã - em phải về đây. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ.
Cô bước đi, những bước chân vội vã, những bước chân dứt khoát. Cô bước thật nhanh, thật vội vàng trước khi tình cảm có thể chiến thắng lý trí mà bắt cô quay lại. Hai bàn chân như đeo chì nặng trĩu, khiến cô phải gồng mình lên. Hàm răng cắn chặt vào nhau, cằm bạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-ta-thuoc-ve-nhau/2173443/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.