Đến nơi này Nhan Thấm bỗng nhiên rất nhàn rỗi, tuy quân nhân bị thương rất nhiều nhưng đây đều là chuyện của Nguyễn Miên. Cố Diễn Sinh phải lo huấn luyện, tuy không phải đi ra ngoài phơi nắng, nhưng nhiệm vụ cũng chẳng dễ dàng, Nhan Thấm rãnh rỗi quá bỗng trở nên đa sầu đa cảm nhìn cái gì cũng thấy không thoải mái.
Cố Diễn Sinh nhìn bộ dạng của Nhan Thấm, da trắng, mái tóc đen vốn dài đến eo vì đã được cắt tỉa nên giờ đây trở nên ngắn củn. Trước kia, anh rất thích nhìn cô như vậy, lúc tâm tình anh tốt cô thường đặt chân lên đùi anh, híp mắt, mở đôi môi hồng mềm mại gọi: "Anh Diễn Sinh." Lúc tức giận, liền mang cả họ lẫn tên anh ra ‘ Cố Diễn Sinh. ’
Yêu hay không yêu chỉ ở trong một cái nháy mắt, Cố Diễn Sinh dùng nhiều năm tâm huyết như vậy cũng không thể khiến Nhan Thấm yêu mình, Mộ Lãnh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói vài ba câu, Nhan Thấm liền theo, Cố Diễn Sinh nào cam chịu để tâm huyết nhiều năm của mình trở thành công cốc.
Trong lòng anh, trong máu anh, toàn thân trên dưới của anh đều hiển thị rõ bản chất chiếm đoạt. Đã cắn thì sẽ giữ chặt, đến chết không rời.
Cố Diễn Sinh chợt nhớ tới một câu nói đầy chất văn nghệ: Ta dạy một người cách yêu một người thế nào, chỉ đáng tiếc, người người đó yêu không phải là ta.
Anh không phải thiếu niên mười mấy tuổi bình thản hào phóng, anh đã tốn nhiều tâm huyết như vậy, làm sao lại cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-quan-hon/2373294/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.