Nhan Thấm vừa tỉnh dậy thì Cố Diễn Sinh đang ngồi bên giường hút thuốc lá, thuốc trắng thon dài, tuyệt đối không hút thuốc lá ở trước mặt Nhan Thấm, huống chi anh cũng không phải là rất yêu thích thuốc lá. Trong đầu Nhan Thấm Tâm đang vì sự việc hôm qua mà mất hồn mất vía, Cố Diễn Sinh ngược lại cười: "Nhìn em kìa, đây chỉ là chuyện nhỏ."
"Cố Diễn Sinh." Nhan Thấm gọi: "Là ông ấy chà đạp lên tất cả sự tin tưởng trong lòng em, em gọi ông ấy là ba nhiều năm như vậy, ông ấy cho em một điều kinh ngạc đến như vậy, hai mươi mấy năm là con gái một, kết quả lại phát hiện mình có một đám lớn anh chị em, em cũng nhịn, chỉ coi như đàn ông có mới nới cũ, huống chi mẹ có lòng tự tôn cao, hàng năm không ở trong nhà, vì vậy tự khuyên mình thông cảm bỏ qua. Nhưng mà em không nghĩ như thế, Nhan Thanh lại có thể mạnh hơn em, Cố Diễn Sinh, anh có hiểu hay không, anh hiểu được em. . . ." Cuối cùng ‘ thật rất muốn đi chết ’ mấy chữ cuối tại anh mắt gần như ác độc của Cố Diễn Sinh mà nuốt xuống
Cố Diễn Sinh lấy một tư thế quái dị bóp vỡ thuốc lá lấy, cười như không cười nói: "Nếu như em nói thử mấy chữ phía sau ra một chút." Ngón tay dùng một phương thức ôn hòa xẹt qua sợi tóc của cô, đầu ngón tay của anh mang theo khí lạnh, từng chút từng chút, Nhan Thấm cắn đôi môi, hiểu được người này vui giận không rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-quan-hon/2373290/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.