Cố Diễn Sinh khó ngủ, có lẽ là do trước đây, vì làm nhiệm vụ anh đã từng không chợp mắt suốt ba ngày liền, giờ đây một ngày chỉ cần ngủ năm, sáu tiếng. Nhưng Nhan Thấm và Cố Ngôn thì khác, đêm ngủ tám tiếng, trưa ngủ ba tiếng, một ngày ngủ mười một tiếng. Thời gian rảnh, Cố Diễn Sinh đều ngồi bên giường Nhan Thấm, đôi con ngươi tĩnh mịch đến quỷ dị.
Bởi vì không mở đèn, trong cả căn phòng đều là bóng tối, Cố Diễn Sinh ngẩng đầu, cảm thấy trong tim đang dần bị sự u ám bao phủ, chậm rãi đến gần Nhan Thấm, vây chặt lấy người cô, có một thứ chất lỏng ghê tởm từ từ rỉ ra, giống như là quái vật.
Người giúp việc đi ra từ một góc trong phòng, yên lặng đẩy Cố Diễn Sinh rời khỏi. Cố Ngôn đang ngủ trong phòng, hô hấp có chút rối loạn, Cố Diễn Sinh vươn tay ra, nắm lấy bàn tay con trai ngốc, hai tuổi, vốn đứa bé bình thường thì đã biết đi, nhưng không ngờ lại …, lúc đầu chỉ nghĩ là con không có năng khiếu toán học nhưng bệnh viện lại chẩn đoán đứa bé này bị bệnh, có chút nhược trí.
Nhược trí.
Nhất định là Nhan Thấm đã phải tốn rất nhiều công sức, nếu không sao người khác vẫn cứ nghĩ Cố Ngôn là một đứa bé bình thường.
Nhược trí, Cố Diễn Sinh chống cái trán khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, trong bóng đêm, giống như là đang lóe lên ánh sáng, từng chút, từng chút rơi xuống, sau đó, biến mất.
Nguyễn Miên hút một điếu thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-quan-hon/2373271/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.