Hai người họ trải qua cuộc sống không ấm không ấm, Cố Diễn Sinh học pha trà xong, sáng sớm Nhan Thấm thức dậy , liền nhìn thấy Cố Diễn Sinh dùng một sức lực không nhẹ không chậm, nước trà rót thẳng xuống, rơi vào trong tách trong suốt, trà màu xanh đậm, khoé môi anh là ý cười khéo léo, đối diện Nhan Thấm.
“Nghe nói bên kia Nhan Thanh đã xảy ra chuyện, ba em giận đến mức đầu trúng gió? Nhưng mà cũng tiện nghi cho mẹ em.” Cố Diễn Sinh cười như không cười, chỉ là đáng tiếc, Nhan Thấm nghe tiếng mà không động đậy, ngược lại tự động cầm ấm tách trà, cô không có tác phong gì cả, trực tiếp nuốt xuống, nhíu mày vì nóng.
Cố Diễn Sinh cười yếu ớt một tiếng: “Uống nhanh như vậy, coi chừng nóng.”
Nhan Thấm rất muốn nói lời thô tục như gió lốc ra, chó má uống không được cũng không biết nói với em trước, anh là đồ ngốc ngu ngốc, nhưng mà cũng chỉ là nói ở trong đáy lòng một chút mà thôi: “Cố Diễn Sinh, rốt cuộc là anh muốn như thế nào.”
Sương khói bao phủ gương mặt của anh, ở phía sau sương khói, là nụ cười mỉm của anh, uyển chuyển thành một đóa hoa , từ nhị hoa bắt đầu nở rộ, từng chút từng chút, nở rộ giữa trung tâm: “Nhan Nhan, chúng ta không thể bắt đầu lần nữa sao?” Giọng nói của anh bỗng nhiên làm người ta thương tiếc: “Em xem, bộ dạng này của anh không phải rất giống Mộ Lương sao?”
Đúng, cái bộ dáng này của Cố Diễn Sinh, thật sự cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-quan-hon/2373265/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.