Nhan Thấm đã từng bị hủy dung má phải một lần, đó là do chính cô làm, năm đó lần đầu tiên nghe thấy tin Mộ Lương chết, ngay cả suy nghĩ chết đi cô cũng đã nghĩ đến, nước mắt lã chã, bi kịch lại xảy ra, khuôn mặt đầy máu, cô nhìn mình trong gương, sau đó lại bị cha mẹ cứng rắn yêu cầu chỉnh dung, lấy da của người khác, phẫu thuật rất thành công, thời gian trôi qua Nhan Thấm cũng quên mất chuyện này, nhưng rất lâu sau đó cô mới biết, đó là da của Mộ Lương, Nguyễn Miên tự mình lấy ra, lúc ấy trong lòng Nhan Thấm cảm thấy ghê tởm, lúc đầu lại chỉ thấy nét mặt cười như không cười của Nguyễn Miên, miệng giống như là đang nói: nhìn đi, đây mới gọi là sống chết không rời.
Trong gương là cô, cũng là anh, là khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của cô, cũng là dáng vẻ anh không cam lòng chết đi, là cô ưu tú, hay vẫn là anh ôn hòa.
Cuối cùng thân thể này là của cô, hay vẫn là thiếu niên ôn hòa kia.
Ngón tay mảnh khảnh xẹt qua gò má của mình, sau đó từ trong móng tay máu tươi bắt đầu chảy ra, từ đầu ngón tay bắt đầu rơi xuống sàn nhà trắng tinh, phủ lên một tầng ánh sáng đỏ tươi.
Mộ Lương, anh sống trong tim em, hay em sống trong thân thể anh?
Sau đó chính là bình tĩnh cúp điện thoại, cuối cùng Nhan Thấm cũng chỉ nghe được ý cười tinh tế bên môi của Nguyễn Miên, giống như là rắn độc, từng chút từng chút xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-quan-hon/2373257/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.