Anh đẩy cậu và Crist ra, chạy đến bên nó.
-Em không nhớ gì sao?
-Thế có chuyện gì à?-Nó lơ ngơ hỏi anh.
Anh không nói với nó nữa, quay sang hét lớn.
-"BÁC SĨ!"
Ông bác sĩ cùng một cô y tá chạy vào.
-"Có chuyện gì vậy?"
-"Ông kiểm tra cho cô ấy đi! Sao cô ấy lại quên mất một số chuyện đã xảy ra gần đây vậy?"
Ông bác sĩ tiến lại gần nó và bắt đầu kiểm tra. Xong xuôi, ông gọi anh ra nói chuyện.
-"Gần đây cô bé gặp khủng hoảng gì sao?"
-"Sao ông lại hỏi vậy?"
-"Cô bé quên đi một mảng kí ức vì nó là kí ức đau buồn nhất từ trước tới giờ của cô bé. Người nhà nên tạo những kí ức tốt đẹp để lấp trống phần kí ức đã mất."
-"Cảm ơn bác sĩ."- Anh nói rồi đi vào, tâm trạng hỗn độn. Làm sao có thể đối mặt với nó đây, nhìn thấy nó anh càng cảm thấy tội lỗi hơn.
Anh đứng ở ngoài cửa vừa nhìn nó vừa nghĩ.
-Vào đây, anh đứng ngoài đấy làm gì?-Nó gọi làm anh giật mình.
-À,ờ!- Anh đi vào phòng. Không nhìn thẳng vào mắt nó.
Nó thây lạ lạ, bèn vẫy anh lại gần.
-Ra đây bảo!- Nó luôn nói trống không với anh như vậy. Nó bảo như thế mới tạo cảm giác thân thiết.
Nó nháy mắt với Crist. Crist hiểu ý nó bèn kéo cậu ra ngoài dù không thích lắm.
Anh lại gần nó, ngồi vào chiếc ghế cạnh giuờng.
-Sao vậy?-Giọng nó không xấc xược như vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-noi-nay-co-em/2934333/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.