Mắt anh mở to hết cỡ. Lần đầu tiên nó chủ động đấy! Đang định đáp lại thì nó rời ra làm anh tiếc nuối.
-Anh đi mua vé đi!-Nó đẩy anh đi. Ngại lắm chứ bộ! Không dám ngước lên nhìn anh luôn!
Anh nhìn nó trong bộ dạng này đáng yêu thấy mồ, xoa đầu nó. Bước đi rất chậm, luyến tiếc không muốn rời. Cuối cùng cũng bước tới chỗ mua vé.
Nó ở lại, chạm vào môi mình, tủm tỉm cười. Ôi cái con bé Dương bây giờ chẳng khác gì con gái mới lớn! Vẫn đang nghĩ ngợi về nụ hôn vừa rồi thì có ai đó khều khều vai nó. Nó quay lại thì...một phát vào gáy. Nó từ từ ngã xuống tay người đàn ông mặc đồ đen. Ông ta nhấc nó vào xe, rút điện thoại áp vào tai.
-"Cậu chủ, đã hoàn thành rồi ạ!"
-"Tốt lắm! Tiếp tục đi!"
-"Vâng!"
Người đàn ông mở cửa xe, lái thẳng đến một căn biệt thự.
Anh đi ra, dù rất vui vì chuyện vừa nãy nhưng vẫn hơi lo. Nhìn thẳng về phía nó đứng, không thấy người! Anh chạy đến chỗ đó, ngó quanh. Không thấy! Rút điện thoại ra gọi cho nó. Tiếng nhạc chuông vang lên. Cái điện thoại của nó nằm ngay dưới đất. Anh nhặt điện thoại của nó lên, nhét vào túi. Nó không thể đi đâu quá vội mà rơi điện thoại được! Không lẽ...
Anh bấm dãy số điện thoại của cậu.
-Alo?
-Tao đây!
-Lâm thiếu gia? Sao tự nhiên rảnh gọi cho tao vậy?
-Cô ấy có ở chỗ mày không?
-Cô ấy? Dương hử?
-Chứ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-noi-nay-co-em/2934326/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.