Anh bế nó ra xe trước bao nhiêu con mắt của cả trai lẫn gái: ngưỡng mộ có, ghanh tị có, tức giận có, hận thù có,.... Và đương nhiên ánh mắt tức giận và hận thù là của Hoài Anh. Hoài Anh đã theo dõi anh và nó suốt. Bất kể anh đi đâu hay làm gì Hoài Anh cũng đi theo. Không hiểu cô ta có bị rảnh rỗi quá mức hay không.
Đặt nó vào trong xe, anh gọi điện cho quản gia nhà mình, nói.
-Bác à? Cháu đây! Bác gọi bác sĩ đến nhà mình hộ cháu nhé! Về cháu sẽ giải thích sau! Chào bác!-Nghe thấy tiếng trả lời của bác quản gia anh mới cúp máy. Rồi anh ngồi vào trong xe, phi với vận tốc 130km/h. Anh muốn nó về nhà thật nhanh để khám. Không biết là có chuyện gì mà tự nhiên ngất. Lòng anh bây giờ nóng như dầu sôi vậy!
Về đến nhà, anh bế nó vào. Bác sĩ đã chờ sẵn ở đó.
-Thiếu gia, cậu đã về. Ơ! Tiểu thư bị làm sao vậy?-Quản gia lo lắng nhìn nó.
-Cháu giải thích sau! Bác sĩ, theo tôi lên phòng!-Anh nói với bác quản gia rồi quay sang bác sĩ.
-Vâng, thiếu gia!-Ông bác sĩ nghe lời theo sau anh.
Lên phòng anh.
-Ông kiểm tra xem cô ấy bị làm sao!
-Vâng!-Ông bác sĩ lại gần nó, kiểm tra tổng thể, kiểm tra đến miệng thì dừng lại, tiến lại phía anh.
-Thiếu gia!
-Cô ấy sao rồi?
-Dạ, tiểu thư đây là bị bịt thuốc mê, không có gì đáng lo ngại cả!
-Được rồi, ông đi đi!
-Vâng, chào thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-noi-nay-co-em/2934309/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.