Anh hoảng:-Phạt????
Nó gật gật đầu.
Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám phạt anh, kể cả bố mẹ. Nhưng không hiểu sao anh lại để nó phạt mình. Có lẽ là do đã quá yêu nó rồi. Anh có thể lam bất cứ thứ gì mà nó muốn. Anh gật đầu đồng ý.
Nó xoa cằm, tỏ vẻ đăm chiêu. Bỗng một cái bóng đèn sáng ngay trên đầu nó. Nó cười gian xảo.
-Anh...làm oxin cho tôi 1 tháng!OK?
Oxin ư?? Đường đường là đại thiếu gia họ Hoàng mà phải làm oxin cho nhỏ này ư?? Nhưng anh vẫn gật đầu. Gì chứ làm oxin thì nếu nó đồng í anh làm oxin cho nó cả đời luôn cũng được.
Nó bất ngờ. Thật không ngờ anh lại đồng í nhanh đến vậy. Được rồi! Đã vậy nó sẽ cho anh ăn cháo hành trong một tháng tới. Nghĩ đến thôi mà thích không chịu được, nó cười ha hả như con vừa mới trốn trại, quơ tay quơ chân loạn xạ thế nào mà lại đập trúng bản mặt "đập chai" của anh.
Anh cau có. Bây giờ nó đã thoát ra khỏi cái tưởng tượng kia. Biết mình vừa đập vào cái khuôn mặt "ngàn vàng" của anh, nó cúi đầu hối lỗi.
-Tôi xin lỗi.-Lí nhí hết sức có thể.
Anh nhìn nó. Bộ dạng nhìn giống một chú cún con tội nghiệp đang bị chủ đánh, nếu thật như vậy anh sẽ chạy ra phang tên "chủ" kia một cái!(tên chủ đó là anh chứ còn ai vào đây nữa!!-_-)
Nhìn thương thương, anh xoa đầu. Một con nhóc bướng bỉnh như nó mà cũng có lúc ngoan ngoãn thế này cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-noi-nay-co-em/2934276/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.