“Quang!” Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh trong giấc mộng, cảnh tượng trong mơ đột nhiên quay về trong đầu, da thịt của hắn rõ ràng như vậy, giơ đôi tay trống rỗng lên… chẳng lẽ hắn vẫn cứ không trở lại sao? Người biến mất giống như làn khói, sau đó luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi mỗi khi đêm về, đêm nào cũng thế khi bừng tỉnh dậy nước mắt cùng mồ hôi đã tràn đầy khuôn mặt.
Triệu Quang Mẫn, tên hỗn đản này! Anh đi đâu? Vì sao không nói lời nào đã bước đi? Vì sao chỉ để lại đồ vật duy nhất liên quan đến anh đó là hộp cà phê này? Vì sao tất cả những đồ vật quen thuộc của anh đều không còn ở đây nữa? Ừ! Vì sao đi rồi? Vì sao không trở lại? Anh nói yêu tôi, tất cả đều là giả sao? Tôi không tin! Ít nhất, anh hãy mang lòng tôi trả về vị trí cũ cho tôi, Quang….
“Leng keng!” Một hồi chuông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, tôi liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường – 8:29AM. Gọi cửa sớm như vậy làm gì? Có để cho người khác nghỉ ngơi hay không đây? Thật đúng là…Chuông cửa không ngừng vang lên, tôi phẫn nộ vỗ đầu một cái, vô cùng bất đắc dĩ đứng lên mở cửa.
“Làm sao vậy? Sáng tinh mơ, anh… “ Trong phút chốc ánh mắt của tôi trừng lớn, phải…Là hắn! Ngoài cửa, hắn một tay kéo chiếc vali, khoác áo gió, khăn quàng cổ đầy màu sắc xấu hổ khi thấy ánh mắt mở to của tôi. Anh…Anh rốt cục đã trở lại! Cuối cùng cũng trở lại! Nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-em-vinh-vien-khac-sau-trong-trai-tim-anh/98582/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.