Nhưng mà, có thật vậy thì cũng đâu thể giải quyết được gì cơ chứ...?
Y Linh chào Hạ Vi rồi cúp máy. Có vẻ nó hơi ngộ nhận nhỉ? Đâu phải Hàn Dương cứ sang Úc, nghĩa là vì nó ở đây đâu?
Nhưng sao chứ? Giờ đây, nó và hắn đã ở chung trên 1 quốc đảo, đội chung 1 bầu trời, hít chung 1 bầu không khí...
Điều đó làm trái tim nó ấm áp thấy lạ.
Nắng ban mai rọi qua khung cửa kính, nó ì ạch vệ sinh cá nhân. Tuấn Hùng đã đi học từ lâu. Cậu quả thật rất rất bận.
Nếu đúng là hắn ở đây... Nó sẽ chờ. Chẳng phải “có duyên nhất định sẽ gặp lại” sao?
Y Linh lấy cặp sách, ngân nga ca khúc mà nó không biết tên, đã vô tình nghe được ở một cửa hàng quần áo.
Hiếm lắm, mới thấy ở đất này, có chỗ phát nhạc Việt...
-Cả nguồn sống, bỗng chốc thu bé lại, vừa bằng 1 cô gái......
Vậy giờ nó phải làm gì? Đi tìm hắn, hay cứ bị động chờ hắn đến tìm?
-Không được không được không được!!! Con gái mà chủ động làm hoà thì mất giálắm! Với cả... Dù sao mình là người bỏ đi trước mà.- Nó lẩm bẩm.
Cái “volume miệng” đã cố gắng vặn nhỏ hết mức có thể. Ấy mà, có người vẫn lọt tai, không kìm nén được đành bật cười.
-Vậy sao?- Người con trai thầm thì vào tai nó.
Y Linh giật mình quay lại... Là...là...
-Anh...Anh..- Khoé môi mấp máy, nơron thần kinh như ngừng hoạt động.
-Sao hả? Không nhận ra à?-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-anh-la-do-dau-gau/2096158/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.