Nắng sớm phủ trọnban công, chiếu lên từng giọt sương đọng trên lá, lung linh, lấp lánh,nhưng có thứ còn xinh đẹp và nổi bật hơn những viên ngọc trong suốt đó.
- Linh Linh! Quả chuông nhỏ của mẹ, xuống ăn sáng còn đi học đi con!
- Còn sớm mà mẹ!! - Tiểu Linh nũng nịu lên tiếng.
-Hôm nay là buổi đầu tiên, đến sớm còn chuẩn bị chứ con! – Bà Lam cấttiếng nhẹ nhàng, nhưng lại uy nghiêm. Quả không hổ danh là phu nhân củatập đoàn Lam thị- một tập đoàn về các lĩnh vực chủ chốt trong kinh tế,thương mại với các chi nhánh trên gần như tất cả các quốc gia trên thếgiới. Bước đến bất kì nơi nào, chỉ cần nhắc đến năm chữ “Tập đoàn Lam YVũ”, người nghe lập tức phải kinh sợ.
Tiểu Linh đáng yêu chưa kịp trả lời mẹ...
-A...Ui da... Thả em ra, đau em!! – 1 lực không biết từ đâu, kéo má của cô bé,lôi xềnh xệch, sớm chia lìa tình yêu của nó với ban công ngập nắng.
-Mẹ gọi đến thế rồi mà còn lì, nhanh cái chân lên, hôm nay tôi cũng sẽ đếntrường với cô, từ giờ cô sẽ phải gọi tôi là “đàn anh” đấy! Hoho!!
-A.. Em biết rồi, biết rồi mà!! Thả em ra coi, ui da.. Đau...
Lam Vũ Hoàng nghe vậy, mỉm cười, thả tay ra khỏi bên má đang ửng hồng củaem gái, đặt lên đó một nụ hôn như con gió thoảng, rồi lấy tay xoa nhẹnhàng:
-Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, ở trường mới sẽ cùng cố gắng nhé! ^v^
Linh Linh mếu máo. Tại sao vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-anh-la-do-dau-gau/2096125/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.