Chu Gia Càng bị nụ cười bất ngờ của cô làm cho sửng sốt, anh không hiểu vì sao nha đầu này đột nhiên nhiệt tình với mình như vậy? Sáng hôm nay còn bày ra bộ dáng không thể chạm mặt với mình, thật là, nắm bắt tâm tư phụ nữ như mò kim đáy biển sao?
Lộ Dao vừa cười vừa nhắc nhở chính mình, da mặt phải dày! Cười lên! Ngọt một chút! Ngọt chút nữa!
“Sư phụ? Sao anh không nói gì vậy?” Cô đến trước mặt anh, lại cười ngọt ngào. Qua một ngày, mắt cô đã hết sưng, chỉ còn những tơ máu đỏ đậm, trông rất mệt mỏi.
“Không có, anh vừa chuẩn bị đi.” Chu Gia Càng mới phản ứng lại, cầm chìa khóa đứng lên.
Lộ Dao xoay người cầm túi xách: “Sư phụ, anh về nhà sao?”
“Không phải.” Chu Gia Càng dừng một chút: “Bây giờ em về sao? Tiện đường, anh đưa em về.”
“Có thật không?! Hôm nay mệt quá, may là không phải chờ xe bus! Chúng ta đi thôi!”
Lộ Dao thực sự rất mệt, tối hôm qua ngủ không ngon, khóc thật lâu, mắt khô. Hôm nay lại chạy theo Trình Hinh, bây giờ vừa mệt vừa đói. Cô không chắc có té xỉu khi phải đứng đợi xe bus không, bây giờ có xe đi nhờ, hơn nữa là xe của Chu Gia Càng, cầu mà không được ấy chứ.
Nếu đối phương đồng ý làm hòa, Chu Gia Càng không àm ngơ, ngược lại rất cao hứng, giống như điều anh muốn. Giống như trước kia, cô tiếp tục làm độ đệ ngoan của mình.
“Đi thôi! Nhìn em như mệt sắp chết rồi, hôm nay đi rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-thuong-hon-nhan/2693887/chuong-32.html