Chương trước
Chương sau
Sau khi Lộ Dao xuất viện, vẫn ở lại biệt thự nhà họ Chu, Phùng Hân nói con còn nhỏ, Lộ Dao lại trẻ, bà giúp trông con một ít, thật ra trong lòng bà nghĩ chỉ có ở cùng cô mới có thể nhìn thấy cháu trai của bà mọi lúc. 

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Chu Gia Càng không có gì ý kiến, Anh cũng nghĩ vậy, đợi con lớn hơn một chút, bọn họ lại dọn về, Lộ Dao còn trẻ như vậy, anh cũng không hy vọng cô làm bà chủ gia đình cả ngày ngồi ngây ngốc trong nhà, cô sẽ buồn chết mất. 

Bé Thần Hi hoàn toàn giống Chu Gia Càng, khuôn mặt nhỏ nảy nở từng ngày, càng lớn càng giống. Khi Lộ Dao nhìn mặt con trai thì có chút đau lòng, thằng nhóc cô nỗ lực sinh ra, sao lại không giống mình chút nào vậy? 

Chu Gia Càng thấy dáng vẻ buồn bực của cô thì không khỏi buồn cười, trước khi sinh con ra cứ luôn nói con trai chắc chắn sẽ giống anh, anh ôm cô, cô ôm con, anh thủ thỉ ở bên tai cô: “Con trai giống anh làm em không vui à? Do vẻ ngoài của anh quá khó coi sao?” 

“Không phải… anh rất tuấn tú…” Lộ Dao lắc đầu, anh đẹp như vậy, sao cô lại cảm thấy vẻ ngoài của anh khó coi được, nói xong lại nhìn mặt con trai, lẩm bẩm: “Nhưng mà thằng bé nằm trong bụng em 10 tháng, không giống em chút nào, thấy mệt quá!” 

Chu Gia Càng bật cười: “Giống của anh đương nhiên phải giống anh.” 

Lộ Dao: “…” 

—— 

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Thật ra Phùng Hân lo lắng nhiều rồi, tính tình của bé Thần Hi cũng không hoàn toàn giống Chu Gia Càng, giống như Lộ Dao hy vọng, tính cách của bé Thần Hi trung hoà giữa bố và mẹ, hoạt bát và nghịch ngợm, cũng có sự trầm tĩnh như bố. 

Mấy tháng sau khi sinh, dáng người của Lộ Dao đã khôi phục như lúc ban đầu, lúc bé Thần Hi 8 tháng, Lộ Dao đi làm cùng Chu Gia Càng. Các đồng nghiệp thấy cô thì rất ngạc nhiên, cảm thấy không khác gì trước kia, còn giống như một cô gái trẻ, nhìn đâu cũng không thấy giống người đã làm mẹ! 

Lộ Dao nghe xong thì vui vẻ, sắc mặt của cô sau khi kết hôn còn tốt hơn trước kia nhiều, mỗi ngày bé Thần Hi nên chơi thì chơi, lúc nên ngủ thì ngủ. Trong nhà có thím Nguyệt và mẹ chồng, thỉnh thoảng nhóc sẽ khóc lóc vào nửa đêm, Chu Gia Càng không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, anh sẽ ôm ra ngoài dỗ, Sau khi sinh con xong cô giống như được nghỉ phép, ngày nào cũng là chơi với con, cho con uống sữa, thật sự vô cùng thoải mái, đương nhiên sắc mặt cũng sẽ ngày càng tốt…

Cô cắt ghép tin nhắn khen mình của đồng nghiệp gửi cho Chu Gia Càng. 

Chu Gia Càng đang thảo luận phương án với Kỷ Ngôn Sâm, lúc điện thoại vang lên cầm xem thì thấy:

“Chồng ơi, Đồng nghiệp khen em, nói không thể nhìn ra em đã sinh con, vui quá đi! ~\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\(≧▽≦)/~” 

Tổng giám đốc Chu cười dịu dàng ấm áp, xém chút nữa đã lóe mù mắt Kỷ Ngôn Sâm, anh trả lời: 

“Ừm, xinh đẹp hơn trước kia, thu hút hơn nữa, ╭(╯3╰)╮” 

Kỷ Ngôn Sâm khinh bỉ hừ hừ, anh ấy cũng có vợ, sẽ có con trai nhanh thôi! 

Từ sau khi Chu Gia Càng làm bố, anh và Lục Thừa Duệ có nhiều đề tài chung hơn, ba người ở cùng nhau, hai người đàn ông không ngừng chơi đùa với con trai!! Kỷ Ngôn Sâm không có con trai cảm thấy mình bị ra rìa, Không có chung đề tài khiến anh ấy cảm thấy cuộc sống thật là cô quạnh, anh ấy cũng phải về nhà xin vợ sinh con trai cho mình! 

Lộ Dao đỏ mặt cất điện thoại, anh thật là ngày càng không đứng đắn, có điều cô đột nhiên nhớ bé Thần Hi trong nhà, anh Chu bản tí hon! O(∩_∩)O~

——

Lúc bé Thần Hi mấy tháng đến một tuổi, không dính mẹ mà lại dính bố. Tiếng đầu tiên mở miệng cũng là “bố, bố…” 

Sau đó Lộ Dao lại không vui, mình sinh ra lại còn cho bé bú sữa mẹ, đến khi tám tháng tuổi ngày nào cô cũng mang theo bé, cô cũng thường xuyên dạy bé gọi mẹ ở bên tai. Thế nhưng điều Lộ Dao không biết chính là… mỗi đêm bé Thần Hi tỉnh lại, Chu Gia Càng toàn ôm bé, bế bé lên cao, dùng hết khả năng dỗ con trai nhà mình! Trong miệng còn nhắc mãi: “Bố cho con bay…” 

Trong sân vườn biệt thự nhà họ Chu có bể bơi nhỏ, mùa hè đến, Chu Gia Càng muốn để con trai bơi thử. 

Hoàng hôn buông xuống, chân trời rực lửa, toàn bộ thế giới chìm trong màu vàng ấm áp. 

Nước trong bể bơi vẫn còn ấm, Chu Gia Càng thay quần bơi đi ra, thân hình cao lớn, gầy nhưng cũng rắn chắc, Lộ Dao yên lặng nhìn vài giây, ngại nhìn tiếp, chuyển tầm mắt lên người con trai. Cậu bé đang ôm đôi chân giày của bố, nũng nịu nói: “Bố… không đi xuống…” 

Bé Thần Hi 3 tháng nữa sẽ được hai tuổi, có thể chạy có thể nhảy, trẻ con tò mò bẩm sinh, gì cũng thích chơi, thế nhưng lại không thích nghịch nước. 

Chu Gia Càng cũng mặc kệ, duỗi tay nhấc con trai lên, vác lên vai rồi nhảy xuống nước, bé Thần Hi khóc hu hu: “Mẹ mẹ! Cứu mạng… mẹ! Cứu mạng…” 

Cứu mạng? Ai dạy bé từ này vậy? Phùng Hân và Chu Thịnh Nguyên cười đến mức có thêm mấy nếp nhăn. 

Phùng Hân: “Ha ha ha… bé Thần Hi của tôi đáng yêu quá, Đáng yêu hơn bố nó lúc còn nhỏ không biết bao nhiêu lần.” 

Chu Thịnh Nguyên cũng gật gù: “Đúng vậy! Thằng nhóc đó trước kia có chọc cũng không cười.” 

Trên mặt Lộ Dao mang một nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hai bố con dưới hồ bơi, hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô, ở trong mắt cô, bọn họ đều giống nhau. 

Chu Gia Càng nhìn bé Thần Hi, bất đắc dĩ nói: “Buông tay, bố sẽ không để con gặp nguy hiểm.” 

Bé Thần Hi Ôm chặt lấy cổ bố, dáng vẻ như hiểu như không, hai cánh tay trắng nõn vẫn cứ ôm chặt như cũ, yếu ớt nói: “Con không muốn nước… bố, chúng ta lên bờ chơi đi…” 

Lộ Dao và Phùng Hân ngồi ở trên bờ ăn trái cây, nhìn hai bố con ầm ĩ trong nước, bé Thần Hi chưa được hai tuổi ôm cổ bố, tứ chi ngắn nhỏ quấn lấy bố, làm thế nào cũng không chịu xuống, giống như một con rùa đen bấu chặt lên người bố, dáng vẻ trơn bóng trắng nõn cực kỳ đáng yêu! 

Lộ Dao và Phùng Hân ở trên bờ đã cười đến mức không kìm chế được, Chu Thịnh Nguyên cầm camera không ngừng chụp ảnh! 

Chu Gia Càng đang vô cùng kiên nhẫn dụ dỗ: “Con trai phải biết bơi, con nhìn bố cũng bơi này.” 

Bé Thần Hi còn chưa được hai tuổi, Chu Gia Càng chỉ muốn thử để bé bơi, còn chuyện học bơi thì sau này đợi bé lớn lên có thể dạy dần, bây giờ con trai giống như chú bạch tuộc con dính lên người anh, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, từ từ tính vậy! 

Bé Thần Hi vừa lên bờ thì lập tức nói không ngừng, cơ thể bé nhỏ trần trụi bước từng bước chân ngắn nhào vào lồng ngực của Lộ Dao, lén oán nói: “Mẹ, bố hư!” 

Chu Gia Càng vừa lên bờ Đã nghe thấy thằng nhóc nhà mình mách lẻo trước mặt vợ, vung tay lên, bé Thần Hi lập tức rơi vào trong ngực bà nội, anh thì dẫn vợ về nhà. 

Trong lòng Phùng Hân đầy vui mừng ôm bé Thần Hi trên bóng, hôn hết cái này tới cái khác! Chu Thịnh Nguyên nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, đi lên đòi ôm bé Thần Hi một cái, Phùng Hân hừ một tiếng, xoay người, không cho! (ˉ(∞)ˉ)

Chu Thịnh Nguyên cứng người tại chỗ, bất mãn nói: “Là ai nói thích cháu gái, bây giờ còn chiếm nhóc Thần Hi với tôi.” 

Phùng Hân: “Sao tôi biết nhóc Thần Hi đáng yêu như vậy chứ.” 

Từ nhỏ bé Thần Hi đã là một đứa trẻ rất thông minh, nhìn thấy ông nội không vui, vương đôi tay nhỏ mũm mĩm của mình vuốt ve mặt ông, nhẹ giọng kêu: “Ông nội ngoan.” 

Khiến cho Phùng Hân và Chu Thịnh Nguyên thấy dễ thương chết đi được, cháu trai đúng là đáng yêu nhất! ~\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\(≧▽≦)/~(*^__^*)

Chu Gia Càng kéo Lộ Dao trở lại phòng, tay chân giãn ra ngồi trên sô pha, Lộ Dao đứng ở giữa hai chân anh, lấy khăn tắm lau tóc cho anh, Chu Gia Càng vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của cô. 

“Này! Anh làm gì đấy… đừng lộn xộn!” Lộ Dao vỗ rớt cái tay sờ bậy trên người cô. 

Chu Gia Càng cười khẽ, đột nhiên giữ chặt cô, Lộ Dao mất thăng bằng bị anh kéo ngồi lên đùi, Lộ Dao đỏ mặt, duỗi tay đấm anh một cái, hờn dỗi nói: “Làm gì đấy!” 

Chu Gia Càng bắt lấy cái tay kia đặt lên miệng hôn, thấp giọng nói bên tai cô: “Thật ra, con trai có một điểm rất giống em.” 

Lộ Dao: “Điểm nào?” 

Chu Gia Càng: “Đều là vịt lên cạn.” 

“… đáng ghét!” Lộ Dao đỏ mặt rút tay mình về, đấm anh một cái. 

Chu Gia Càng biết cô nhớ tới cái gì, cúi đầu cắn khuyên tai nhỏ của cô, cười nhẹ bên tai cô: “Không phải à? Trước kia lần nào mang em đi bơi, à… Đúng rồi, còn có lúc chúng ta nghỉ phép, ở biển, em giống y hệt con trai, ôm cổ anh, tay chân cũng quấn lên người anh, làm sao cũng không chịu xuống.” 

Biết ngay là anh sẽ nói thế này mà, Lộ Dao Đỏ bừng mặt, đúng là cô vịt mắc cạn, nước sâu qua eo đã thấy sợ, vội ôm người không buông tay. 

Chu Gia Càng thuận thế cúi đầu hôn cô. 

“Anh… anh làm gì đấy…” Lộ Dao rụt cổ trốn. 

“Bộ dáng em đỏ mặt rất đáng yêu.” Chu Gia Càng thật sự có ý đồ xấu. 

“Đừng ầm ĩ, lát nữa ăn cơm tối rồi, con trai sẽ đến tìm chúng ta thôi…” Cô giãy giụa trong lồng ngực anh, tỏ vẻ muốn đứng lên. 

“Đừng lộn xộn, anh chỉ hôn em một cái thôi…” anh dụ dỗ cô. 

............................................................................................................................................................................................................................................................

............... 

Lộ Dao không biết vì sao lại bị anh mê hoặc, ngay cả việc bị ôm lên sofa khi nào cũng không rõ. 

“Bố! Mẹ! Ăn cơm!” Bé Thần Hi ríu rít gọi ngoài cửa, bàn tay nhỏ vỗ lên cánh cửa. 

Lộ Dao lập tức tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy người phía trên ra, nóng vội kêu: “Anh… anh mau đứng lên… con trai sẽ vào đấy…” 

Chu Gia Càng sắp ăn vào miệng rồi thì sao có thể dễ dàng buông tha, anh khàn giọng trấn an cô: “Đừng sợ, anh khóa trái, không ai vào được…” 

Lộ Dao: “… vậy cũng không được, anh… anh mau đứng lên.” 

Bé con mày cửa biến thành máy nhắc lại: “Bố! Mẹ! Ăn cơm!…” 

Ngây thơ nhưng cũng lanh lảnh. 

Lộ Dao đỏ mặt giương giọng đáp một câu: “Biết rồi, tới ngay đây.” 

A… cũng thông minh đấy! Chu Gia Càng cười khổ xuống khỏi người cô, cẩn thận mặc quần áo cho cô, cắn răng bên tai Lộ Dao: “Đêm nay phải bồi thường cho anh.” 

Lộ Dao đỏ mặt ừ một tiếng, lúc này Chu Gia Càng mới buông ra để cô ra ngoài, mình phải bình tĩnh một lát mới ra ngoài. 

Tối hôm nay, bé Thần Hi ngủ cùng với ông bà nội, Lộ Dao không ngại cực khổ bồi thường cho người đang bất mãn nào đó…

——

Lúc bé Thần Hi lên nhà trẻ là còn ba tuổi kém mười ngày, Lộ Dao cùng Chu Gia Càng cũng dọn về chỗ ở cũ, bé Thần Hi thích cũng làm quen rất nhanh, lại còn là một cậu bé đẹp trai, rất được các bạn nhỏ và giáo viên trong nhà trẻ yêu thích. 

Hôm nay là thứ sáu, đêm nay Lộ Dao đi dạo phố cùng Trình Hinh, Chu Gia Càng một mình đến nhà trẻ đón con trai, trước kia toàn là Lộ Dao xuống xe bế con lên xe. 

Lúc Chu Gia Càng từ xa đi lại, cô Trương đứng ở cổng trường mầm non trồng hoa si, say mê gọi: “Oa… người đàn ông kia có dáng đẹp quá! Đẹp trai quá đi!” 

Hai giáo viên mầm non trẻ tuổi ngơ ngác nhìn Chu Gia Càng tiến lại gần, bé Thần Hi vừa mới vẫy tay chào bạn, nghe các cô nói gì mà đẹp trai quá, sau đó nhìn thấy bố của mình đi tới, bé lễ phép tạm biệt cô: “Cô, bố tới đón em rồi, bái bai.” 

Lúc này cô Trương mới nhận ra Chu Thần Hi của lớp mình dường như cũng là phiên bản của người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này! Thì ra chồng của người mẹ trẻ tuổi đáng yêu của Chu Thần Hi lại là người đàn ông như thế này, đẹp quá đi ~~o(>_<)o ~~

Bé Thần Hi bổ nhào vào lồng ngực muốn ôm bố một cái, Chu Gia Càng liếc con trai một cái: “Tự đi.” 

Bé Thần Hi: “Mẹ toàn ôm con.” 

Chu Gia Càng dắt tay con trai, thấp giọng nói: “Sau này cũng không được để mẹ ôm, bây giờ con nặng rồi, mẹ sẽ thấy mệt, đàn ông con trai phải biết thương mẹ.” 

Bé Thần Hi cái hiểu cái không, nắm tay bố theo sau, Chu Gia Càng không nghe con trai đáp lại, cho rằng bé đang uất ức, đang muốn dạy dỗ một phen, cậu nhóc đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Bố, có phải vì bố thương mẹ nên tối nào mẹ cũng ngủ với bố không?” 

Bé Thần Hi phiền muộn, khó trách bé còn nhỏ mà phải ngủ một mình, thì ra bé không đủ thương mẹ, phải trách bé cứ chiếm bố. 

Chu Gia Càng bật cười, ôm con trai nhét vào ghế sau rồi thắt dây an toàn: “Mẹ ngủ với bố là do mẹ là vợ bố, đương nhiên bố cũng thương mẹ nhất.” 

Bé Thần Hi vô cùng ngây thơ hỏi: “Bố, có phải sau này con thương mẹ, mẹ sẽ ngủ với con không?” 

Chu Gia Càng khẳng định trả lời: “Mẹ là vợ của bố, chỉ ngủ với bố thôi.” 

Bé Thần Hi im lặng trong chốc lát, đột nhiên nghĩ thông suốt gì đó, vui vẻ kêu lên: “Sau này con sẽ thương mẹ hơn cả bố, mẹ sẽ ngủ với con thôi.” 

Chu Gia Càng cảm thấy buồn cười, thằng nhóc này sao lại tích cực thế nhỉ, có điều có những thứ phải nói rõ ràng: “Con sẽ không thể thương mẹ hơn bố, trên thế giới này người thương mẹ nhất chỉ có thể là bố.” 

Bé Thần Hi không phục, thở hồng hộc hỏi: “Vì sao?” 

Vì sao ư? Bởi vì anh mới là người ở cạnh cô đến già, có điều con trai còn nhỏ, nói cũng chưa chắc bé hiểu, Chu Gia Càng cười cười nói: “Chờ con lớn lên thì sẽ hiểu thôi.” 

Bé Thần Hi: z( U__U)z ( +﹏+) (╯-╰)/

Bố đang khinh thường bé vẫn là một hạt đậu!! 

“Mẹ đâu?” Bé Thần Hi chỉ lo đấu võ mồm với bố, không nhớ hỏi mẹ đi đâu. 

“ Đi dạo phố với dì Hinh Hinh của con rồi.” 

“Bố! Chúng ta đi ăn gà được không?” Bé Thần Hi sáng mắt. 

Chu Gia Càng quả quyết không cho: “Không được, mẹ không cho con ăn những thứ đó.” 

Bé Thần Hi cầu xin: “Bố, bố không nói cho mẹ là được rồi sao, chúng ta ăn lén.” 

Ăn lén? Chu Gia Càng tuyệt đối không làm chuyện dối gạt vợ, anh răn dạy con trai: “Mẹ không cho con ăn mấy thứ này, con còn muốn ăn lén, như vậy mẹ sẽ đau lòng. Con xem bố sẽ không làm chuyện khiến mẹ đau lòng, mẹ không thích thì bố sẽ không làm.” 

Người nào đó không chút Đỏ mặt thể hiện bản tính sợ vợ của mình, nguyên nhân chính là… dù sao con trai cũng còn nhỏ, nói nhiều bé cũng không hiểu. 

Bé Thần Hi bị đánh bại một lần nữa, chỉ có thể yên lặng nuốt nước bọt, yếu ớt hỏi: “Chúng ta ăn cái gì ạ?” 

Cái đầu của con trai còn quá nhỏ, Chu Gia Càng Không thể nhìn ra thái độ của bé từ kính chiếu hậu, có điều vẫn có thể tưởng tượng được vẽ mặt rầu rĩ của nhóc con nhà mình. 

Chu Gia Càng là một người chồng tốt, cũng là một người bố tốt, trước đến nay đều thưởng phạt rõ ràng với con trai, gần đây bé thể hiện không tệ, Chu Gia Càng cảm thấy có thể khen thưởng bé: “Cuối tuần này bố và mẹ em dắt con đến công viên trò chơi.” 

Bé Thần Hi lập tức hoan hô: “Quá tuyệt vời! Con yêu bố quá!” 

Chu Gia Càng cười khẽ, anh sẽ không nói với con trai rằng mẹ bé đi công viên trò chơi, bé chỉ hưởng ké của mẹ mà thôi. 

——

Cuối tuần, một nhà ba người ăn sáng xong liền ra khỏi nhà, bởi vì muốn đến công viên trò chơi, Lộ Dao ăn mặc Tương đối thoải mái, buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn bóng, cô cũng chỉ mới 26 tuổi, nét đẹp được di truyền từ Lâm Thanh, trông có vẻ hơi non nớt, cười rộ lên thì ngọt ngào, giống một sinh viên mới ra trường. 

Chu Gia Càng cười nhạt lắc đầu, Sao cô vẫn còn non thế nhỉ, giống y hệt lần đầu tiên xuất hiện ở văn phòng của anh vào bốn năm trước, chẳng lẽ anh đã già rồi? 

Tới công viên trò chơi, bé Thần Hi nói muốn đi WC, Chu Gia Càng bảo Lộ Dao đến phía trước chờ, anh dắt con trai đi WC. 

Lộ Dao đứng dưới mái hiên trốn nắng, đột nhiên có một giọng nam trong trẻo vang lên từ bên cạnh: “Xin chào, xin hỏi có thể mượn điện thoại của bạn một lúc không?” 

Lộ Dao quay đầu lại nhìn thấy một chàng sinh viên dáng vẻ anh tuấn, không đợi Lộ Dao trả lời, chàng trai đã vội vã giải thích: “Điện thoại của mình bị trộm, lại tách ra với bạn, muốn gọi một cuộc cho bạn, được chứ?” 

Thái độ của cậu ấy rất chân thành, hôm nay lại là cuối tuần, ở công viên trò chơi rất nhiều người, có lẽ cũng có trộm nhân lúc đông đúc mà hành nghề, Lộ Dao không nghi ngờ gì, móc điện thoại ra đưa cho cậu ấy, mỉm cười nói: “Không sao, bạn dùng đi!” 

Chàng trai nhẹ nhàng thở ra, cầm điện thoại quen thuộc ấn số điện thoại của mình, mãi đến khi điện thoại trong túi rung một tiếng…

Chu Gia Càng mang con trai đi từ xa lại, nhìn thấy một cậu sinh viên đang ở gần vợ, đen mặt, anh dặn bé Thần Hi: “Con trai, chạy tới kêu mẹ một tiếng, lớn tiếng chút.” 

Bé Thần Hi: “Vì sao ạ?” 

Chu Gia Càng: “Nhanh lên! Đêm nay cho phép con ngủ với mẹ.” 

Bé Thần Hi lập tức tung ta tung tăng chạy tới, giọng nói trong trẻo sáng rồi: “Mẹ! Mẹ!” 

Lộ Dao quay đầu nhìn thấy con trai chạy như điên đến, người đàn ông phía sau bé anh tuấn cao lớn, vững bước đi tới chỗ cô, cô nói với chàng trai kia: “Bạn nghe điện thoại chưa? Chồng và con trai tới tìm tôi rồi.” 

Chàng trai anh tuấn đỏ mặt, vội vàng trả điện thoại lại cho Lộ Dao, nói: “Mình thấy bọn họ ở bên kia rồi, cảm ơn bạn.” 

Không thể tưởng được cô gái… người phụ nữ trông cỡ tuổi mình Đã là mẹ của một đứa con, nghĩ đến ánh mắt sắc bén của người đàn ông vừa rồi, cậu ấy nhanh chóng rời đi…

Chu Gia Càng giả vờ lơ đãng hỏi: “Em quen người vừa nãy à?” 

Lộ Dao: “Không quen! Nói là điện thoại bị lấy cắp, mượn điện thoại của em một chút.” 

Chu Gia Càng: “Em đưa điện thoại cho anh chút.” 

Lộ Dao không chần chờ Lấy điện thoại ra đưa anh, Chu Gia Càng tìm dãy số kia, Ấn vài cái, vậy số đó lập tức vào sổ đen. 

Bé Thần Hi hưng phấn báo cáo với mẹ: “Mẹ, bố nói đêm nay có thể cho con ngủ với mẹ đấy!” 

Lộ Dao có chút kinh ngạc nhìn Chu Gia Càng, người nào đó lạnh nhạt nói: “Thỉnh thoảng cũng muốn nhường nó một chút.” 

Phụt… người đàn ông này. 

Buổi tối, Chu Gia Càng tay trái con trai, tay phải là vợ, hôm nay hay người chơi quá mệt, Lộ Dao đã ngủ rồi. 

Bé Thần Hi còn bĩu môi mắt to trừng mắt nhỏ với bố, dùng ánh mắt cãi nhau với anh! Hừ! Bố gạt người! Nói cho bé ngủ với mẹ, kết quả bé không thể nằm cạnh mẹ được! Không vui! (~>__<~)

——

Vừa thứ sáu, Phùng Hân đã đón bé Thần Hi về biệt thự nhà họ Chu, bé Thần Hi Vô cùng thân thiết với ông bà nội, cuối tuần nào cũng ở lại với ông bà hay đêm, bé rất vui vẻ.

Cuối tháng 10, Chu Gia Càng đột nhiên nghe con trai cứ nhẩm một bài hát già cả gì đó, hình như là: “Bố già bố già, chúng ta đi đâu đây…” 

Hơn nữa gần Đây con trai không gọi bố mẹ nữa, sửa thành bố già mẹ già, anh hỏi vì sao con trai lại gọi như vậy, anh không thích cách gọi này, cảm giác như anh đã già rồi vậy, đương nhiên chủ yếu vẫn là vợ không thấy vui…

Bé Thần Hi ấp úng trả lời không ra, sao bé có thể bán đứng bà nội được, nếu bố biết mỗi tối thứ sáu bà nội toàn cho bé xem “Bố ơi mình đi đâu thế”, hơn nữa còn xem đến trễ như vậy, chắc chắn sẽ đánh bé, còn liên lụy đến bà nội, quan trọng nhất là sau này không có cơ hội xem nữa 

Lộ Dao cùng Chu Gia Càng không bao giờ xem TV, hoàn toàn không biết những tiết mục rất hot gần đây, đến khi Trình Hinh nhắc Lộ Dao, Lộ Dao xem video ở trên máy tính mới hiểu ra. 

Vì thế, tối thứ sáu bé Thần Hi bị cấm về biệt thự nhà họ Chu, Phùng Hân xem “Bố ơi mình đi đâu thế” một mình rất nhàm chán! 

Tiết mục này rất hot, các bạn nhỏ ở nhà trẻ dường như đều lẩm nhẩm ca khúc chủ đề, cuối cùng cô giáo trong lớp bé Thần Hi quyết định dạy các bạn nhỏ hát ca khúc “Bố ơi mình đi đâu thế”, bé Thần Hi rất thích bài hát này, câu thích nhất trong đó là: “Bố già của em là huyền thoại đó, cưa đổ mẹ già siêu tài hoa.” 

Tuy rằng không phải hiểu ý nhưng nghe thôi cũng rất ngầu, cảm giác như đang khen bố rất tốt ấy nhỉ?! 

Vì thế, mấy ngày sau, Chu Gia Càng nghe con trai không ngừng lặp lại: “Bố già của em là huyền thoại đó, cưa đổ mẹ già siêu tài hoa.” 

Mỗi một lần nghe con trai hát những lời này, tâm trạng của anh vô cùng vui sướng, lại cũng thấy hơi tiếc nuối, nếu có thể sống lại, anh chắc chắn sẽ không chờ Lộ Dao, mà theo đuổi cô. 

Anh chắc chắn, sẽ yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

Lúc Chu Gia Càng Tốt tính, chuyện gì cũng có thể thương lượng được. Tối thứ sáu, một nhà ba người hiếm khi ngồi trên sofa phòng khách xem TV, tiết mục: “Bố ơi mình đi đâu thế”. 

Bé Thần Hi ngây thơ hỏi: “Bố, nếu có người mời chúng ta tham gia tiết mục bố có đi không? Bố chắc chắn là người bố giỏi nhất.” 

Chu Gia Càng cười: “Sao lại nói vậy?” 

Bé Thần Hi bẻ ngón tay bắt đầu đếm: “Bố biết nấu cơm này! Vẻ ngoài của bố cũng rất đẹp! Bố lại còn rất cao! Ờm… còn có, con vô cùng nghe lời, sẽ không kéo chân sau của bố đâu.” 

Chu Gia Càng và Lộ Dao đều nở nụ cười, Lộ Dao giả vờ rất nghiêm túc nói: “Không được, bố của con giỏi như vậy, chẳng may bố nổi tiếng, sẽ có rất nhiều người chiếm bố với chúng ta.” 

“Không sao đâu, đoạt bố đi rồi thì mẹ vẫn còn có con mà!” Bé Thần Hi vỗ vỗ bộ ngực, hãnh diện nói. 

Lộ Dao và Chu Gia Càng nhìn nhau cười, gia đình vô cùng ấm áp. 

Sau đó Phùng Hân nghe nói về việc này từ trong miệng bé Thần Hi, tối thứ sáu liền kéo Chu Thịnh Nguyên dào dạt khí thế vào nhà họ, sau đó… một nhà năm người cùng xem “Bố ơi mình đi đâu thế”…

Phùng Hân sung sướng nghĩ: Một người xem “Bố ơi mình đi đâu thế” rất cô đơn, vẫn là xem cùng mọi người là vui nhất O(∩_∩)O~. 

——

....................................................................................

Bé gái Trình Hinh sinh có nhũ danh là Oa Oa, lớn hơn bé Thần Hi một tuổi, Lộ Dao thường xuyên dắt bé Thần Hi đến thăm Oa Oa, Bé Thần Hi lên nhà trẻ đã có suy nghĩ riêng, luôn nhớ đến Oa Oa đáng yêu ở nhà dì Hinh Hinh, lại nghĩ tới em gái Tiểu Nhã bên trong phim hoạt hình mình xem, cuối cùng lại nghĩ đến lời bà nội nói với bé, kêu bố mẹ sinh cho bé một em gái. 

Em gái, một em gái mềm như bông lại đáng yêu như em Oa Oa sao? Bé rất muốn! O(∩_∩)O~

Buổi tối, bé Thần Hi chui vào trong chăn Của bố mẹ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, lập tức hóa thân thành Chu Gia Càng phiên bản mini, giọng điệu nghiêm túc: “Bố mẹ, con có ý kiến, hai người muốn nghe không?” 

Chu Gia Càng: “Nói.” 

Chu Gia Càng mini nghiêm túc: “Con cảm thấy hai người có thể sinh một em gái cho con, con có thể chăm sóc em, cũng đã nghĩ tên cho bố mẹ rồi, gọi là em Tiểu Nhã.” 

....................................................................................

Lộ Dao cười ha ha, Đôi khi con trai lại biến thân, đáng yêu quá! Nhất là khi nhìn thấy hai gương mặt lớn nhỏ giống nhau như đúc, yêu quá đi mất! 

Chu Gia Càng híp mắt mỉm cười: “Bố sẽ thương lượng với mẹ con, bây giờ con có thể về phòng ngủ của mình rồi đấy.” 

Chu Gia Càng vác Thần Hi bé nhỏ lên vai, dỗ dành một hồi, thấy bé ngủ rồi mới quay về phòng. 

Lộ Dao mỉm cười nhìn anh, chủ động dựa lên người anh, mềm nhẹ nói: “Chúng ta sinh thêm con gái nữa được không?” 

Chu Gia Càng liếc cô một cái, lông mày nhướng lên: “Chẳng may lại là đứa con trai thì sao?” 

“Con trai cũng tốt, giống Thần Hi cũng rất đáng yêu.” 

“Không sợ vất vả à?” 

“Vất vả nhưng rất hạnh phúc.” 

“Được.” 

“Á! Anh làm gì đấy!” Quần áo lập tức bị rơi ra từng mảnh, Lộ Dao hốt hoảng la lên. 

“Đương nhiên là sinh con rồi!” Chu Gia Càng cười khẽ, giọng nói khàn đến mê người. 

——

....................................................................................

Lúc Lộ Dao mang thai bé Tiểu Nhã, nôn nghén rất nhiều, cơ thể cũng không mượt mà như lúc mang thai bé Thần Hi, dù bồi bổ thế nào cũng không có tác dụng. 

Vì thế, Chu Gia Càng vô cùng hối hận với hạt giống này, khiến cô chịu tội như vậy, đau lòng muốn chết. 

Cuối cùng, bé sinh thiếu một tháng, lúc sinh ra, đo đỏ bé xinh nằm trong hộp giữ nhiệt, bé Thần Hiếm hơi u sầu, em gái Tiểu Nhã của bé sao lại không xinh đẹp? Sao nước ra không trắng trắng mềm mềm nhỉ? 

Tuy rằng không phải dáng vẻ như trong tưởng tượng của mình, bé Thần Hi là một người anh tốt, bé vẫn rất thích em Tiểu Nhã. 

Lúc em Tiểu Nhã xuất viện, đã trở nên trắng mềm, đôi mắt tròn xoe, cực kỳ giống Lộ Dao, ngoài bé Thần Hi, vui vẻ nhất chính là Phùng Hân, rốt cuộc bà cũng có cháu gái rồi, cảm động quá đi! ‘ ( +﹏+) ′

Chu Gia Càng đặt tên cho con gái là Chu Nhã Hi, khi anh nhìn thấy bé con nho nhỏ nằm bên cạnh vợ mình, còn có bé Thần Hi vây quanh ở mép giường, hốc mắt hơi ươn ướt. 

............................................................

Có trai lẫn gái, có vợ như thế, người chồng như anh còn đòi hỏi gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.