Chương trước
Chương sau
Vũ Trạch vẫn là một quốc gia giàu có, tuy rằng không như vương triều Thiên Triệu đánh chiếm được nhiều của cải phong phú, cũng không được như Thiên Triệu có 1 minh quân như Huyền Trọng Thiên cai trị quốc gia. Thế nhưng Vũ Trạch hoàng triều có tài nguyên tự nhiên phong phú, hơn nữa Vũ Quân Kỳ nam nhân này lại có mệnh hảo, cùng với Huyền Trọng Thiên của Thiên Triệu là đồng môn sư huynh đệ.
Huyền Trọng Thiên lại phi thường thương yêu Vũ Quân Kỳ, bất quá đó là lúc ở trước mặt hắn mà y không quấy rối. Cho nên Thiên Triệu cùng Vũ Trạch bao năm qua đều bảo trì quan hệ tốt đẹp, nhưng vài quốc gia khác thì rất khó nói. Lục Cam là quốc gia có thực lực đứng thứ 2 trong lục quốc hai năm trước vừa mới có tân quân, tuy tân quân kế vị chưa có hành động gì, thế nhưng vẫn phải phòng.
Mà ở phía biển, Thủy Kính cũng có hải quân hùng mạnh cùng với đầu óc thương mại linh hoạt, thương nhân và thương đội của bọn họ luôn luôn qua lại giữa các quốc gia như con thoi, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền tài từ ngũ quốc rồi, xem ra Thủy Tinh Vân của Thủy Kính nhất định là một tên quỷ tham tiền a.
Vũ Quân Kỳ vẫn là không thích cái tên Thủy Tinh Vân kia, bởi vì y sáu năm trước thấy qua cái liếc mắt nam nhân kia, nam nhân kia có cặp mắt như hoa đào, quả thực so với bất luận tiểu quan nào mà y đã ôm qua đều xinh đẹp hơn. Ngày đó, y còn chưa đăng cơ, năn nỉ sư huynh dẫn y đi tham dự hội nghị lục quốc.
Kỳ thực lục quốc hàng năm đều có một lần họp hội nghị, đại thể đều là thảo luận việc mậu dịch giữa các quốc gia. Mỗi ba năm một lần quân chủ phải chính thức gặp mặt nhau. Ba năm trước lúc y kế vị, dùng lý do mới đăng cơ còn chưa quen thuộc quốc chính để Lãnh Thiên Thương đi thay. Kỳ thực, là hoàng thúc sợ y đi sẽ làm mất mặt Vũ Trạch bọn họ, nhớ đến đúng là khác nào đang kiềm chế y.
“Uy, Lãnh thừa tướng lần này hội nghị lục nghị có phải là cử hành ở Thiên Triệu hay không?” Vũ Quân Kỳ khó có được lúc quan tâm đến quốc chính, buồn ngủ ném đi tấu chương mà nhìn nam nhân kia.
Hắn thế nào mà vẫn chịu nổi a? Đêm qua không phải nói là một đêm không ngủ sao? Thế nào mà hiện tại đã sắp qua giờ tý(1),hắn lại hoàn toàn không nghỉ ngơi, y dù mệt cũng muốn cùng hắn thức đêm, cho hắn thấy bản thân y anh minh …nga …khốn khổ a.
“Ân, làm sao vậy? Ngươi muốn đi sao?” Lúc riêng tư, Lãnh Thiên Thương chưa bao giờ dùng quân thần chi lễ đối đãi với Vũ Quân Kỳ, nhưng đó cũng là lúc Lãnh Thiên Thương không có tức giận nga. Nếu như Vũ Quân Kỳ tự mình chọc giận hắn, Lãnh đại thừa tướng, Vũ hoàng thượng này sẽ phải 1 mình 1 người mà giải quyết chuyện khuê phòng a, tuy rằng Vũ hoàng thượng nói gì chứ cái khoảng khuê phòng thì chưa bao giờ thiếu người.
“Ân, đúng vậy. Nói thế nào thì ta cũng đã đăng cơ ba năm. Hẳn là cũng nên đi gặp vua của ngũ quốc a, tiện thể tạo một chút cảm tình.” Vũ Quân Kỳ thực ra là muốn đi xem sư huynh y trong cung có phải là lại có cái gì hảo ngoạn hay không. Mỗi lần y chạy đến Thiên Triệu là luôn muốn lấy được cái gì đó thì mới cam tâm a.
Làm cho tên cẩu nô tài Tiểu Đinh Tử của sư huynh mỗi lần thấy y là giống như nhìn thấy cường đạo. Y đường đường là hoàng thượng Vũ Trạch, thực sự là hảo phiền mà, lần này lại trêu cợt Tiểu Đinh Tử kia thế nào đây? Ha hả … Vũ Quân Kỳ đang suy nghĩ bản thân sẽ mang cái gì từ trong cung của sư huynh đi, Tiểu Đinh Tử đứng ở đó tức giận nhưng lại không dám nói… thực sự là …. vui cực kỳ….
“Ngươi đây là muốn tạo dựng cảm tình, hay là phá hoại cảm tình a?” Lãnh Thiên Thương lúc này chỉ cảm thấy may mắn là, Huyền Trọng Thiên của Thiên Triệu trời sinh bình thường nên đã có hoàng hậu, phi tử và hài tử, bằng không hắn đúng là hoài nghi trên thế giới này thế nào lại còn có người có thể bao dung Vũ Quân Kỳ ngoại trừ hắn a.
Lãnh Thiên Thương lúc ở chỗ Hư Vô lão nhân chữa thương, chỉ thấy qua Huyền Trọng Thiên. Khi đó Huyền Trọng Thiên đã là một thiếu niên. Hơn nữa hắn sinh ra đã có khí tức vương giả làm cho Lãnh Thiên Thương cũng hơi khâm phục, sau hắn nhận thấy tính cách Huyền Trọng Thiên, cũng không có biểu hiện quá nhiều tình tự.
Chỉ là, Huyền Trọng Thiên lúc đó nhãn thần vừa thương hại lại vừa cảm kích nhìn hắn, hôm nay nghĩ lại xem ra là có thâm ý sâu xa. Huyền Trọng Thiên hẳn là cảm tạ Lãnh Thiên Thương giúp hắn phân ưu, lẽ nào Huyền Trọng Thiên lúc đó đã biết Vũ Quân Kỳ sẽ không thích Lãnh Thiên Thương? Hắn thương hại là vì ai thán Lãnh Thiên Thương si mê lúc này nhưng chung quy vẫn là công dã tràng vô cùng bi thảm sao.
“Uy, không nên nói ta như vậy a, ta cũng là một hoàng thượng. Ngươi …ngươi …” Vũ Quân Kỳ muốn kể tội Lãnh Thiên Thương thế nhưng hiện tại toàn bộ người trong cung, không đúng, là toàn bộ Vũ Trạch, mọi người và Lãnh Thiên Thương đều có cùng ý tưởng đen tối a. Nói không chừng còn nói y là một hôn quân này nọ.
“Ta biết.” Kỳ thực Vũ Quân Kỳ là một người phi thường thông minh, thế nhưng y lại có không có ý chí kiên trì. Nhưng lão hoàng đế lại đem ngôi vị truyền cho y mà không truyền cho 2 nhi tử còn lại, không biết lão hoàng đế có phải là 1 ông lão ngu ngốc hay không a? Vũ Trạch bọn họ không phải là chọn hiền tài mà dùng sao?
Tuy rằng Vũ Quân Kỳ là con trưởng, thế nhưng hai người đệ đệ của y cũng đều không hề giống phàm phu tục tử. Hơn nữa so với y còn giỏi hơn, không biết cái lão hoàng đế kia tột cùng là nghĩ như thế nào nữa. Lãnh Thiên Thương vẫn nghĩ bản thân là một người đầy mưu kế, thế nhưng lão hoàng đế phụ hoàng của Vũ Quân Kỳ thì lại là 1 con hồ ly, nhưng không biết vì sao mà truyền ngôi cho cái tên tai họa như Vũ Quân Kỳ.
Chẳng lẽ là để bảo hộ nhi tử của lão không bị hắn cướp đi? Đúng là Lãnh Thiên Thương ở trước mặt lão hoàng thượng đã biểu hiện hắn quá tốt đối với Vũ Quân Kỳ, cho nên mới cam nguyện ở chỗ này mà làm cái chức thừa tướng.
“A … cáp … thật là …” Vũ Quân Kỳ đánh một cái ngáp thật to, y muốn đi Thiên Triệu. Ngoại trừ Tiểu Đinh Tử, còn có con trưởng của sư huynh, tiểu tử như ông cụ non kia, ha hả, không biết Huyền Tỉnh Nhiên tiểu tử kia có phải là đã thành ông già rồi hay không a?
“Mệt sao? Vậy đi ngủ trước đi?” Lãnh Thiên Thương nhìn đôi mắt bởi vì buồn ngủ mà trở nên có chút hồng của Vũ Quân Kỳ, y không phải là một lãng tử có tập quán sống về đêm sao? Thế nào vừa cùng hắn xem tấu chương thì liền chơi xấu nói mệt mỏi a?
“Ân hừ. Ta … ngủ trước” Vũ Quân Kỳ từ ghế đứng lên, bọn họ vốn chuẩn bị tốt tẩm cung cho hắn. Bởi vì Lãnh Thiên Thương luôn muốn “Phụ tá” hoàng thượng phê duyệt tấu chương, cho nên trong cung có nơi ở của hắn, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng ở lại tẩm cung của hoàng thượng cũng là chuyện thường xuyên. Chỉ bất quá là người bên ngoài không biết mà thôi.
“Ngươi …” Lãnh Thiên Thương nhìn Vũ Quân Kỳ có chút hồ đồ cư nhiên cứ như vậy ở trước mặt hắn mà cởi quần áo ra, không biết y có phải là hồ đồ thật hay không, cái này không phải rõ ràng là đang khảo nghiệm định lực của Lãnh Thiên Thương hắn sao?
Lãnh Thiên Thương đúng là có định lực rất tốt, nhiều năm qua thần tử nịnh bợ hắn đưa tới vô số tuấn nam mỹ nữ, hắn đều có thể không có chạm qua đến 1 cộng lông tơ. Thế nhưng, hắn Lãnh Thiên Thương duy nhất chỉ bị uy hiếp bởi cái người đang cởi quần áo, chính là vua của Vũ Trạch a. Vũ Quân Kỳ ở trước mặt, hắn cũng không thèm chú ý vấn đề định lực gì nữa.
Tất cả đều là vì Vũ Quân Kỳ mà làm, đương nhiên là trước tiên phải thượng y rồi nói sau.
Chú giải:
(1)giờ tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.