Chương trước
Chương sau
Vũ Trạch ở biên giới Tây Nam Thiên Triệu, là một nơi 4 mùa đều xanh tươi, sản vật phong phú hơn nữa hoa quả nhiệt đới lại phi thường đa dạng, cũng đã định trước Vũ Trạch ở trong lục quốc là quốc gia chủ yếu cung cấp nông sản. Gạo của Vũ Trạch trồng so với lục quốc có hương vị và chất lượng tốt nhất, đương nhiên chi tiêu của quốc quân Vũ Trạch cũng là xa xỉ nhất lục quốc.
Kỳ thực, không phải vì Vũ Trạch giàu có, mà là bởi vì quốc chủ Vũ Trạch là 1 cái bình hoa, y mỗi ngày đều muốn ăn ngon mặc đẹp, nhưng làm thì lại không làm được việc gì cho tốt. Bất quá may là tổ tiên Vũ Trạch của bọn họ phù hộ, Vũ Trạch có một thừa tướng rất có năng lực, ngay từ đầu đã đảm đương việc trị quốc.
Bách tính Vũ Trạch luôn mong muốn, thừa tướng đại nhân có thể lãnh đạo bọn họ lật đổ “Sự chuyên quyền tàn bạo”, nhưng hoàng thượng của bọn họ không phải tàn bạo, mà là cái gì cũng không thèm quản. Bọn họ những … bách tính con dân Vũ trạch, là bị quốc chủ bọn họ bỏ mặc không hỏi đến.
Nếu nói đến thừa tướng, những người quyền quý lại nói đến say sưa. Thừa tướng đại nhân Vũ Trạch của bọn họ mười bảy, mười tám tuổi đã làm chức thừa tướng Vũ Trạch, sau đó khi hai mươi ba tuổi thì phụ tá tân hoàng thượng đăng cơ, quản lý triều chính đến nay vẫn vì Vũ Trạch cúc cung tận tụy, thế nhưng cái tên tân đế hỗn đản kia, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt khoe khoang làm dáng, thực sự là mất hết mặt mũi của Vũ Trạch a.
“Thừa tướng đại nhân, ngài đã một đêm không ngủ, trước tiên nên tạm nghỉ một chút. Uống chút trà, để lão nô giúp ngài bóp chân, nhu nhu vai a.” Đức công công là tổng quản trong cung, hắn hầu hạ tiên đế suốt đời, hiện tại hắn đối với Lãnh thừa tướng lại tôn kính như trời, nếu như không có thừa tướng, Vũ Trạch bọn họ không biết sẽ ra sao.
Ai, có vua nào như hoàng thượng kia không, không biết …. ai ….
“Đức công công, ngươi tuổi cao như vậy cũng đã bồi ta một đêm rồi, ngươi nên xuống dưới nghỉ ngơi đi, ta đem cái này xử lý xong sẽ nghỉ ngơi. Ngươi không cần lo lắng cho ta.” Lãnh Thiên Thương mặc dù bên ngoài vẫn luôn là thiết diện, thế nhưng trước mặt lão công công này hắn vẫn kính trọng như cha.
“Thừa tướng đại nhân, ngài cũng không còn nhỏ nữa. Chính là nên buông tha đi, người kia chỉ là một áng mây, không đáng để đại nhân ngày cứ mãi chấp nhất như thế.” Đức công công là người trên đời này ngoại trừ cố lão hoàng đế ra thì là người duy nhất biết Lãnh Thiên Thương tâm niệm ý đồ với người nào.
Lúc đầu nghĩ Lãnh Thiên Thương chỉ là 1 thiếu niên mà dám vọng tưởng trèo cao với tới long mạch hoàng gia nên khinh thường. Thế nhưng hiện tại xem ra, đó là phúc khí tu luyện mấy đời của chủ tử nhà hắn, thế nhưng chủ tử của hắn lại không biết quý trọng a.
“Đức công công, ngươi lại quá phận rồi.” Lãnh Thiên Thương lại khôi phục vẻ lạnh lùng, thế nhưng dáng vẻ của hắn vẫn không dọa được lão công công, dù sao Đức công công gặp qua vẻ mặt này của hắn nhiều lắm rồi, mỗi lần nhắc tới đến chủ tử, Lãnh thừa tướng liền giống như đã đem chủ tử sủng lên tới mây. Nếu cứ như vậy, chủ tử này sẽ càng không biết quý trọng a.
“Hảo hảo, lão nô lui xuống dưới, không quấy rối thừa tướng đại nhân nữa. Bất quá đại nhân ngài cần phải nhớ kỹ nghỉ ngơi a.” Đức công công thấy Lãnh Thiên Thương không hề để ý, nên cũng đơn giản không để ý tới nữa, hoàng đế kia đêm hôm qua không biết lại ở chỗ tiểu quan nào qua đêm nữa đây.
“Ai….” Lãnh Thiên Thương nhìn bóng lưng Đức công công biến mất ở cửa ngự thư phòng, chính mình cũng nằm xuống đống hồ sơ, qua một đêm làm lụng vất vả không biết cứ thế này bản thân có khi nào sẽ đoản mệnh hay không a, bất quá hắn vì người kia làm việc này thì vĩnh viễn đều là hạnh phúc, chỉ là người kia đêm qua cũng dám không trở về, hảo, chờ hắn bắt được y sẽ phạt sau.
Lãnh Thiên Thương chính là thiếu niên được Vũ Quân Kỳ cứu, sau khi dưỡng thương xong hắn liền ly khai nơi ở của sư phụ Vũ Quân Kỳ, Hư Vô lão nhân, mang theo thư tính Hư Vô lão nhân cho hắn lên đường tầm sư học nghệ, hắn bái Tam Thanh chân nhân làm sư phụ học tập cách trị quốc cùng với cách dùng dược.
Lãnh Thiên Thương biết bản thân không phải nhân tài luyện võ, hơn nữa hắn đã mười hai tuổi, hắn đã sớm có thể trở thành 1 hoàng đế chí tôn. Nên hắn muốn học cách trị quốc, y lý cùng dụng độc, những thứ này đối với hắn mà nói đều vô cùng thực tế hơn nữa lại rất hữu dụng. Hắn khổ công nghiên cứu, dùng gần năm năm thời gian mới học thành tài.
Sau đó, hắn muốn đi báo ân cho Vũ Quân Kỳ, thế nhưng tên hỗn đản kia thấy hắn cư nhiên lại nói: “Ngươi là ai a? Đừng thấy bản thiếu gia mê người, ngươi liền bám theo a. Ngươi gương mặt như người chết, không phải loại bản thiếu gia thích, bản thiếu gia…ân…hẳn là không có ôm qua ngươi a?”
Lãnh Thiên Thương bị Vũ Quân Kỳ nói đến mức tổn thương, hắn thế mới biết bản thân trong mắt Vũ Quân Kỳ chỉ là một người rất nhỏ đến nổi theo thời có thể quên đi trụi lủi a, trong trí nhớ của y căn bản là không có Lãnh Thiên Thương hắn, nhân vật này tồn tại, cho nên hắn mới muốn làm cho Vũ Quân Kỳ vĩnh viễn phải nhớ kỹ hắn là ai.
Lúc đó Lãnh Thiên Thương mười bảy tuổi nhất thời kích động đã say mê Vũ Quân Kỳ mười bốn tuổi, làm cho y phải ngủ ngoài trời một đêm, hơn nữa đêm đó trời lại mưa rất to, Vũ vương tử vì thế mà phải nằm trên giường vài ngày, do bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng.
Mà ba năm sau sai lầm vào buổi tối mỹ lệ đó, Lãnh Thiên Thương phát hiện bản thân đối với nam nhân ngả ngớn kia có tâm ý, tuy rằng Vũ Quân Kỳ không nói gì, nhưng hai người từ nay về sau số phận đã là dây dưa cùng nhau một chỗ, trở thành tình cảnh bọn họ hai người không được tự nhiên nhưng vẫn gắt gao gắn bó như hiện tại.
“Ô, Lãnh đại thừa tướng đúng yêu nước thương dân a.” Vũ Quân Kỳ thần thanh khí sảng 1 cước đá văng cửa ngự thư phòng, tối hôm qua y ở kỹ viện lớn nhất kinh đô vô cùng tiêu diêu tự tại a.”Ách…” Vũ Quân Kỳ nhìn nam nhân nằm ở án thư, lẽ nào hắn một đêm cũng không có nghỉ ngơi a?
“Thạch đầu, hắn ngày hôm qua không có ngủ sao?” Vũ Quân Kỳ hỏi tiểu thái giám theo bên người, y luôn luôn đem tên những người trong cung ra dùng một ít tên đồ chơi mà thay thế.
“Bẩm hoàng thượng, Lãnh đại nhân đêm qua chuyên tâm phê chữa tấu chương, Tây Nam Tỉnh Điền(1) phát sinh lũ lụt, cho nên đại nhân đang gom góp lương thảo chuẩn bị cứu tế.” Thạch đầu ờ 1 bên vừa nói vừa nhìn hoàng thượng, giống như hắn đang chỉ trích chủ tử thất trách a, quốc vụ nhiều như vậy đều giao cho 1 mình thừa tướng, thân thể cường tráng cũng chịu không được a.
“Hừ, ta đây không hề muốn hắn giúp ta chia sẻ, hắn liều mạng làm như thế là muốn cho ai xem a.” Vũ Quân Kỳ giống như một tiểu hài nhi không giành được kẹo đường ăn mà giận dỗi, y không muốn Lãnh Thiên Thương làm như vậy, làm gì mà mỗi người thấy hắn đều nghĩ là y dằn vặt Lãnh Thiên Thương chứ. Rõ ràng là Lãnh Thiên Thương “Dằn vặt” y vô cùng thê thảm a.
Vũ Quân Kỳ phẫn hận nhìn nam nhân đang nằm trên bàn mà ngủ rất sâu kia, trong mắt y thế nhưng lại hàm chứa nồng đậm quan tâm, không biết bản thân cuối cùng là muốn đối với nam nhân này thế nào, hơn nữa nam nhân này biểu tình vĩnh viễn đều giống như thay đổi của bầu trời, làm tâm của y cũng bất an theo.
“Thạch đầu phân phó ngự thiện phòng chưng 1 chén tổ yến hạt sen, nhớ kỹ lấy huyết yến lần trước mà Man Di cống cho ta có biết không?” Vũ Quân Kỳ phân phó Thạch đầu xuống dưới chuẩn bị cho Lãnh Thiên Thương đồ bổ, dù sao cũng là vì y mà làm việc, y cũng muốn biểu thị một chút miễn cho người khác nói y là hoàng thượng ngược đãi thần tử.
Chú giải:
(1)tình Điền: tỉnh Vân Nam của Trung Quốc
==========
bộ này với Tình phùng ác y ta sẽ từ từ lết nên có lẽ hơi lâu=.=, với lại ta sẽ cắt chương ra^^, nhưng sẽ có đều hơn là post 1 lượt^^, các nàng thông cảm nga^^ ta cũng sắp nhập học rồi nên chắc sắp tới tiến độ sẽ chậm^^, nhưng ta hứa sẽ cố gắng post thường^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.