Trên gương mặt quấn chằng chịt băng vải của Mã Khả lộ ra thần sắc xấu hổ, dần dần cúi đầu.
Kim nhanh chóng giải thích giùm cậu: “Đái tiên sinh, Mã Khả cũng không phải có ý này. Mả Khả chỉ đem Giải tiên sinh xem như thân nhân, tựa như huynh trưởng, thậm chí phụ thân, sở dĩ thỉnh thoảng làm nũng, thực sự không có ý khác, ngươi đừng hiểu lầm…”
Lúc này, Giải Ý đi ra, mỉm cười nói: “Cơm nước đều xong rồi, chúng ta lập tức ăn đi.” Đái Hi đi hỗ trợ, đem thức ăn từ trong nhà bếp bưng ra nhà ăn, để trên bàn.
Mã Khả từ từ đến bên cạnh Giải Ý, thấp giọng nói: “Ý ca, ta…. kỳ thực không có ý tứ khác, chính là thấy ngươi không trở về, có điểm nhớ ngươi, cho nên mới…. ngươi đừng hiểu lầm, cũng đừng giận ta.”
Giải Ý nở nụ cười, nhẹ vỗ vỗ lưng cậu, ôn hòa mà nói: “Ta biết. Yên tâm đi, ta không tức giận. Nào, ngồi xuống, ăn cơm đi.”
Từ lúc ấy, Mã Khả cùng Kim bỗng nhiên trưởng thành hẳn lên, không chỉ tận lực phối hợp trị liệu, không kêu khổ, mà còn tự làm những chuyện bình thường, khiến Giải Ý cảm thấy bất ngờ, bất quá cũng không lo lắng.
Đái Hi thỉnh thoảng lại đưa Giải Ý đi du lịch.
Bọn họ cùng đi Table Mountain, xem sương mù từ ngoài khơi bay lên, dần dần ngưng tụ, nhìn hoàng hôn chậm rãi buông dưới chân núi Cape Town. Say sưa nhìn ánh hoàng hôn mang theo một chút phiền muộn, tâm người liền tan ra như nước, không còn phòng bị, không còn sự cứng rắn thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-phu-duong-quang/1493546/chuong-121.html