Lúc Dung Tịch mở mắt, trong lòng còn có chút mờ mịt. Suy nghĩ của y vẫn còn dừng lại tại lúc Giải Ý hôn mình. Bất quá, đau đớn kịch liệt lập tức khiến y tỉnh táo lại, y chậm rãi quay đầu, thấy người mình đang tâm tâm niệm niệm đứng bên cửa sổ, xuất thần nhìn ra bên ngoài. Y cũng không kinh động hắn, lẳng lặng mà thưởng thức hình ảnh đẹp đẽ này. Có thể thấy người mình yêu đứng ngay bên cạnh mình như thế, đó là chuyện hạnh phúc nhất trong nửa cuộc đời này của y.
Một lát sau, Giải Ý mới xoay người lại lập tức nhìn y, bỗng nhiên phát hiện con mắt y mở to, không khỏi ngẩn ra, rồi lập tức đại hỉ, chạy tới, kêu lên: “Dung ca.”
Thanh âm Dung Tịch rất nhẹ: “Đây là ở đâu?”
“Thượng Hải.” Giải Ý thân thiết hỏi. “Có muốn uống nước không?”
Dung Tịch nhìn băng vải trên trán hắn, không đáp mà hỏi lại: “Thương thế của ngươi thế nào?”
“Đều là thương da thịt thôi, không sao.” Giải Ý rót một ly nước nóng, đem ống hút đưa tới bên miệng y.
Dung Tịch hút hai hơi, không uống nhiều, vui mừng: “Ngươi không bị thương nặng là tốt rồi.”
Giải Ý thực sự chẳng biết oán giận y hay cảm kích y, với tình cảm bọn họ, cần gì phải nói mấy lời này nữa. Hắn khe khẽ thở dài, nhẹ giọng: “Ngươi có thể sống, mới là tốt nhất.”
“Đúng vậy, sống thật tốt.” Dung Tịch mỉm cười. “Nhờ có nụ hôn cuối cùng kia của ngươi thủy chung giữ lấy ta, khiến ta không chịu đi theo bọn tiểu quỷ Diêm Vương phái tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-phu-duong-quang/1493534/chuong-109.html