Cảnh đêm sáng như ngọc, tựa như một bức tranh sơn dầu lớn, mang đậm tính quốc tế hiện đại, cảnh tượng phồn hoa vô cùng.
Giải Ý cùng y cả hai đều tắm sạch, mệt mỏi rã rời mà nằm ở trên giường.
Dung Tịch mở rèm cửa sổ thủy tinh , đem cảnh sắc hoa lệ hai bờ sông Phố thu hết vào đáy mắt.
Bọn họ nằm nghiêng người, lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài, nhìn ngọn đèn trên thuyền chậm rãi đi trên sông Hoàng Phố. Ánh đèn phòng ngủ rất nhu hòa, âm nhạc phòng khách vẫn đang nhẹ nhàng vang lên, tiếng đàn violin du dương như khóc như than. Dung Tịch ôm chặt Giải Ý, rất thích cảm giác ấm áp cùng hắn thân mật khắn khít này.
Dưới tấm chăn ấm áp, mềm mại, thân thể Giải Ý có chút lạnh, càng khiến hắn cảm nhận rõ hơn ngọn lửa yêu thương của người nằm kết bên mình không ngừng dâng lên. Hắn thích ý mỉm cười, bỗng nhiên nói: “Bức tranh kia, tặng cho ngươi.”
“Thật sự? A, thật là tốt.” Dung Tịch bao phủ qua cánh tay hắn rồi nhịn không được siết chặt lại, thanh âm tuy rằng vẫn rất trầm thấp ổn trọng nhưng rõ ràng có chút kích động. “Ta rất thích nó, thế nhưng không biết mở miệng với ngươi thế nào. Lộ Phi nói, có rất nhiều người muốn nó, nhưng ngươi kiên quyết không bán.”
“Phải, không bán.” Giải Ý vươn tay, ôm tay y, trong thanh âm tràn đầy sung sướng. “Không bán, chỉ tặng, tặng cho ngươi.”
Dung Tịch rất cảm động, hai tay dùng một lát lực, đè người lên hắn, nhiệt liệt mà hôn, vừa hôn vừa lẩm bẩm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-phu-duong-quang/1493522/chuong-97.html