Giải Ý ngồi ở trong văn phòng Trình Viễn, thở vắn thở dài.
Trình Viễn đưa hắn ra sân thượng, coi như nằm phơi nắng, uống trà Bích Loa Xuân tốt nhất.
Giải Ý nhìn những tòa cao ốc ngoài cửa sổ, lại thở dài.
Trình Viễn nhịn không được cười to: “Là ai khiến ngươi phiền não như vậy a?”
Giải Ý nhấp một ngụm trà, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Đoạn Vĩnh Cơ có một đứa con gái.”
Trình Viễn vừa nghe liền hiểu ra, tà tà liếc hắn, hỏi: “Muốn ngươi làm con rể?”
“Ông ta không nói rõ, có lẽ là ta mẫn cảm thôi.” Giải Ý có chút khổ não, xoa xoa hai hàng lông mày. “Cô bé kia mới hai mươi mốt tuổi đầu, còn nhỏ lắm, tựa như loại giới trẻ bây giờ vậy, phóng khoáng, không kiêng kỵ gì cả.”
Trình Viễn mặt mày rạng rỡ: “Đó là ỷ nhỏ mà ép người đó nha.”
“Ngươi đừng có nói khó nghe thế?” Giải Ý liếc ngang y.
“Được, được. Vậy là cô gái nhỏ xuân tâm nhộn nhạo, lão phụ thân quyết định giúp một chút a.” Trình Viễn vẫn cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Đừng có văn vẻ như thế.” Giải Ý vô cùng phiền muộn.
“Ta nói Tiểu Ý a, ngươi là nhân tài, tuổi trẻ anh tuấn, sự nghiệp thành công, hơn nữa chưa đính hôn, chưa có bạn gái, không có bất luận cái gì tiếng đồn, một người sạch sẽ thuần khiết như vậy, thấy thế nào cũng là chàng rể tốt hết đó.” Trình Viễn cười nói. “Nếu như ta có muội muội, nhất định cũng gả cho ngươi.”
” Ngươi là đang mỉa mai ta phải không?” Giải Ý cầm chén trà trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-phu-duong-quang/1493492/chuong-67.html