Giải Ý mỉm cười, ngồi nghe bọn họ hát mấy bài tình ca. Có đôi khi theo không kịp điệu, bọn họ liền thẳng thắn rống loạn một mạch, làm hắn cười đến ngửa tới ngửa lui.
Mặc dù có tiểu thư ngồi ở bên cạnh, mấy công nhân này cũng rất quy củ, không ai dám động thủ động cước. Bọn họ thỉnh thoảng cho các nàng cầm bia cho uống, đút quả cho ăn hay trò chuyện hai ba câu, như người địa phương nào, tới đây khi nào… tất cả đều rất lễ độ, kiểu cách gần xa.
Trình Viễn đứng lên thét to: “Tiểu thư các người, chủ động một điểm a. Ở đây đều là nam nhân thành thật, các ngươi phải đi câu dẫn mới đúng a. Giống vậy nè.” Vừa nói, y vừa đem tay tiểu thư cạnh Vu Minh Hoa đặt lên đùi Minh Hoa, sau đó cầm tay Vu Minh Hoa mà để vào tay tiểu thư.
Mặt Vu Minh Hoa có chút đỏ, nhưng vẫn cầm tay tiểu thư không bỏ. Tiểu thư cũng nhích gần đến bên y hơn.
Viên chức khác dần dần mô phỏng theo, tuy rằng vẫn có chút không được tự nhiên nhưng ít ra bầu không khí đã thân thiện hơn.
“Lúc này mới đúng nè.” Trình Viễn thân thủ quay sang tiểu thư chỉ trỏ. “Các ngươi khéo về lão cách mạng gặp tân vấn đề, nhưng cũng nên giỏi khiến tân binh gặp lão vấn đề nữa a. Xuất ra bản lĩnh đi.”
“Còn có các ngươi nữa.” Trình Viễn lại phủi đi lại phủi về phía đám thanh niên. “Nam tử hán mà, phải chuyên gia một điểm chứ, dỗ ngon dỗ ngọt chút coi.”
Giải Ý nghe được, cười ngặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-phu-duong-quang/1493464/chuong-39.html