Đêm giáng sinh, toàn bộ thành thị đều tràn ngập trong bầu không khí lễ hội. Mọi người đều đổ ra đường vui chơi, nhân cơ hội cuồng hoan. Không hề ít bằng hữu thương giới gọi điện thoại chúc mừng Giải Ý hoặc hẹn hắn cùng đi quán bar uống rượu, thế nhưng hắn đều nhẹ nhàng từ chối, nói rằng mình đã có hẹn, sau đó một mình về nhà làm việc. Bản thiết kế nội tu sửa của Cao ốc Hoan Nhạc trên cơ bản đã hoàn thành, hắn còn phải xem lại, sửa chữa cho hoàn hảo nhất mới đưa sang cho bên kia. Theo yêu cầu của tập đoàn Hoan Nhạc, bốn công ty tiến nhập giai đoạn cuối đều phải cung cấp ý tưởng thiết kế để tính toán phí tổn thực thi, ngày ba mươi mốt tháng mười hai hết hạn nộp, qua Tết nguyên đán sẽ tiến hành bình thẩm, một tuần sau đó sẽ ra kết quả và ký ước hợp đồng với công ty được chọn. Bởi vậy, hiện tại chính là thời điểm rất quan trọng, công nhân công ty Tân Cảnh Giới cũng đều biết thế. Cho nên mọi người ai cũng đều ra sức làm việc, vẫn chưa ai nghỉ ngơi về quê ăn Tết. Hiện tại, công trình tường kính cao ốc Hoan Nhạc còn không có khởi công, đội công trình mặc dù đã đến bất quá cũng mới dựng giàn giáo, đặt máy móc thiết bị, do hai công ty cung cấp vật liệu vẫn chưa đưa hàng, sỡ dĩ không có nào cách thi công.
Công trình khác đã lục tục làm xong, chỉ có giai đoạn hai của một công trình bên tập đoàn Đại Năng gần khởi công mà thôi. Bất quá, có liên quan đến thiết kế, thi công, quyết toán đều có Tưởng Liên cùng Vu Minh Hoa làm, đại bộ phận thời gian đều không cần Giải Ý giải quyết. Lê Vân An vô sự, liền thường thường đến bộ công trình tán chuyện với Tưởng Liên. Gần nhất, Giải Ý đối y cực kỳ lãnh đạm, hơn nữa còn gọi bộ quản lí hành chính đăng báo tuyển người, lấy lý do là vì chuẩn bị cho việc bắt công trình nội tu sửa của Cao ốc Hoan Nhạc mà tuyển người. Bất quá, công tác sơ tuyển Gải Ý đều tự thân hành động, tư liệu người đến xin việc đều do hắn xem, không hề như trước, thông qua Lê Vân An. Các chức vị khác thế nào cũng được, nhưng Giải Ý cư nhiên muốn mời một người tổng giám hành chính, điều này khiến Lê Vân An cực kỳ bất an. Thế nhưng, y nào dám hỏi thẳng Giải Ý chuyện này. Trước đây, Giải Ý đối y nói gì nghe nấy, y vẫn cho rằng mình có thể dễ dàng thao túng vị lão bản tuổi trẻ này, do đó mượn thanh thế hắn mà đạt mục đích mình. Lại không nghĩ rằng, Giải Ý sẽ có ngày dùng ánh mắt lạnh lùng như thế này nhìn y, y cư nhiên hiểu ý mà rét run, tất cả dũng khí đều tiêu tan thành mây khói. Giải Ý sau khi trở về, quản lí bộ hành chính trung thành và tận tâm liền đem tất cả tư liệu xin việc giao cho hắn. Giải Ý nhìn kỹ càng xong mới gọi điện thoại nội tuyến cho quản lí bộ hành chính: “Ngươi liên hệ người tên Lộ Phi. Kêu sáng mai tới đây phỏng vấn.” “Được.” Người trung niên trầm ổn kia lập tức nghe theo. ——————– Lộ Phi thân hình cao lớn, mặt mày thư lãng, cả người nhẹ nhàng khoan khoái nhẹ nhàng khoan khoái, thân mặc bộ comple, áo sơmi cùng cravat phối thập phần khéo, khí chất trầm ổn thạo đời, vừa thấy liền sinh hảo cảm. Giải Ý ngồi ở bàn lớn, ôn hòa mà mời y tự giới thiệu. Y bình tĩnh mà nói: “Ta tên Lộ Phi, năm nay 30 tuổi, đã từng nhập ngũ 3 năm, sau đó vào học xây dựng chuyên nghiệp, sau thì làm giám sát thi công, kỹ sư cầu đường….” Giải Ý một bên chăm chú nghe y giới thiệu, một bên lật xem giấy tờ y đem đến xem xét. Chờ y nói xong, Giải Ý ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười: “Lộ tiên sinh, với điều kiện của ngươi, hoàn toàn có thể vào công ty bất động sản lớn làm, vì sao lại chọn tiểu công ty như ta vậy?” “Giải tổng quá khiêm nhượng.” Lộ Phi lễ phép cười nói. “Công ty Tân Cảnh Giới hai năm qua thanh danh lên như diều gặp gió, từ khi ngài đoạt giải vàng thiết kế tại Á Thái đã vang tiếng xa gần, phát triển cực kỳ tốt. Mặt khác, con người ta cũng có nguyên tắc nhất định, thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng. Nếu như ta đến các công ty bất động sản lớn khác, bất quá chỉ có thể làm một quản lí bộ phận nhỏ mà thôi, còn nếu đến công ty ngài, ta tin tưởng mình sẽ có được không gian phát triển rộng lớn.” Giải Ý nhìn thần thái phi dương của y, tiếu ý càng lúc càng nhiều. Hắn hơi gật đầu: “Được rồi, Lộ tiên sinh, ngài đề nghị tiền lương 8 ngàn đồng một tháng?” “Đúng vậy.” Lộ Phi bình tĩnh mà đáp. Giải Ý mỉm cười, nhàn nhạt mà nói: “Lộ tiên sinh, nếu như ngươi trúng tuyển, thử việc một tháng, một tháng 5 ngàn đồng, chuyển chính thức thì 8 ngàn, có sao không?” “Không có.” Lộ Phi cười rất khoái trá. “Như vậy, Giải tổng, xin hỏi ta lúc nào có thể đi làm?” Giải Ý chăm chú nhìn y. Lộ Phi thản nhiên mà nhìn thẳng lại hắn. Một lát sau, Giải Ý trầm tĩnh hỏi: “Tổng giám hành chính làm gì, ngươi biết không?” Lộ Phi lời ít mà ý nhiều: “Giúp đỡ tổng giám đốc quản lý công ty, bảo đảm hậu cần tốt, tham mưu, giúp tổng giám đốc phân ưu.” “Ừ.” Giải Ý nở nụ cười. “Được rồi, ngươi trúng tuyển.” Lộ Phi vui vẻ cười: “Cảm tạ Giải tổng.” “Như vậy đi, ngươi qua bộ hành chính làm thủ tục, sau đó trở lại văn phòng ta.” Giải Ý rất thẳng thắn. “Có rất nhiều việc đang chờ ngươi.” “Được.” Lộ Phi đáp ứng một tiếng, tiêu sái mà đi ra ngoài. Giải Ý gọi điện thoại phân phó quản lí bộ hành chính, sai ông chiếu theo điều lệ công ty giao việc cho Lộ Phi, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư. Không lâu sau, Lộ Phi đã tới trước văn phòng hắn. Hắn nhẹ giọng nói: “Đóng cửa lại.” Lộ Phi lập tức đóng cửa, sau đó ngồi xuống trước mặt hắn. Giải Ý đơn giản nói: “Ta có một trợ lý, hắn gọi Lê Vân An, làm ở công ty đã 3 năm.” Lộ Phi rất thông minh bảo trì im lặng, chuyên chú nghe. “Ta muốn cho hắn ‘rớt’, nhưng không hy vọng tạo sóng gió trong công ty.” Thanh âm Giải Ý thủy chung vẫn ôn hòa. “Ta nghĩ. Làm một tổng giám hành chính, ngươi hẳn là có năng lực này. Đây là công tác đầu tiên ta giao cho ngươi, làm sao tìm ra lý do thích hợp, khiến hắn ‘rớt’.” Lộ Phi đợi một hồi, thấy hắn đã nói xong, liền gật đầu, bình tĩnh mà nói: “Được, ta hiểu. Ta sẽ lập tức bắt tay vào làm vào nghiên cứu tư liệu, sau đó đưa ra phương án, chờ ngươi đồng ý lập tức tiến hành.” “Tốt.” Giải Ý thoả mãn gật gật đầu. “Ngươi sẽ có văn phòng riêng, cần đồ dùng, văn phòng phẩm hay gì gì đó thì cứ nói.” “Được.” Lộ Phi đứng dậy. “Ta đây đi trước vậy.” Giải Ý gật đầu, nhìn y ly khai, lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. —————– Lê Vân An vốn từng là trợ thủ đắc lực của hắn, thế nhưng nay y chẳng khác nào miếng xương cá mắc trong họng. Từ sau tiệc sinh nhật của Lâm Tư Đông, y đem Giải Ý đang say mà bán cho Lâm Tư Đông thì Giải Ý đã có ý muốn cho y ‘rớt’ rồi, chỉ là không tìm ra cách thôi. Dù sao nhìn bề ngoài, Lê Vân An vẫn là công thần của công ty, thận trọng từ lời nói đến việc làm, cho tới bây giờ chưa từng vi phạm chế độ công ty, vì thế không thể bỗng dưng đuổi việc. Thế nhưng vừa thấy Lộ Phi, trực giác đã mách bảo cho hắn, con người này có thể tín nhiệm, hơn nữa khí thế cũng hoàn toàn hơn hẳn Lê Vân An. Do đó Giải Ý liền đem cái nhọt này giao cho Lộ Phi xử lý. Nếu như y làm được, có thể lập tức làm chính thức. Nếu như xử lý không thành, thì y chỉ là người vô dụng, tự nhiên cũng không dùng làm gì nữa. Bố trí xong xuôi hoàn công, Giải Ý không còn việc gì, liền trở về biệt thự ven biển. ————————- Dương quang mùa đông ấm áp chiếu rọi. Giải Ý tại phòng làm việc của mình, chuyên tâm ngồi xử lý việc. Trên bàn đầy rẫy giấy tờ, bản kế hoạch cao ốc Hoan Nhạc do tập đoàn Hoan Nhạc cung cấp cùng đủ loại thống kê biểu đồ Giải Ý vẽ. Giải Ý thích tự tay vẽ, không thích dùng máy tính xử lý, bởi vậy thiết kế hắn hoàn toàn chuẩn xác, so với bản vẽ người khác có ít nhiều linh khí, thêm vài phần xúc cảm. Nếu như công trình không do người trong công ty làm luôn mà gọi người ngoài thì thiết kế hắn thường thường đả động được đối phương. Đang làm việc, điện thoại di động đặt ở bên cạnh reo vang, hắn cầm lấy xem số, liền nở nụ cười: “Dung ca.” Thanh âm Dung Tịch vẫn như cũ ôn hòa thân thiết: “Tiểu Ý, ngày mai ta đến hải khẩu, ngươi có thời gian không, chúng ta đi ăn?” “Đương nhiên có. Ngươi nói thời gian, địa điểm, ta nhất định đến đúng giờ.” Giải Ý đối với lời mời của Dung Tịch chưa từng chần chờ bao giờ. Y vốn đối nhân xử thế khiêm tốn, đãi Giải Ý cũng rất tốt, khiến hắn cảm động vô cùng. Từ sau lần khiêu vũ tại cạnh biển đến giờ, Dung Tịch cũng đã gọi cho hắn nói chuyện vài lần, cách xưng hô cũng thay đổi. Thế nhưng Giải Ý chỉ cảm thấy rất tự nhiên, không phát hiện có cái gì dị dạng. “Ta tới đón ngươi nhé.” Dung Tịch khoái trá nói. “Chúng ta đến cạnh biển ăn hải sản.” Giải Ý cảm thấy rất kinh ngạc, lập tức cười nói: “Chỗ đó không được vệ sinh lắm đâu đấy. Thiên kim chi tử, cẩn thận một chút a. Đừng đi tốt hơn.” “Không có việc gì, ta tự mang theo thuốc đau bụng.” Dung Tịch thoải mái mà nói. “Ta thèm ăn hải sản tươi lắm rồi, gần đây chưa ăn được miếng nào, thèm ăn chảy nước miếng luôn.” Giải Ý thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Được rồi, ngày mai ta đây tại công ty chờ ngươi, Dung ca.” “Tốt, ngày mai gặp.” Dung Tịch không nói thêm gì nữa, gác điện thoại. Giải Ý buông điện thoại di động, lại tiếp tục chuyên chú công tác. Tà dương buông xuống hàng vạn tia sáng đỏ sẫm, diễm lệ mà bao phủ lấy thân ảnh trầm tĩnh của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]