Ly Đình mệt mỏi rã rời nằm trên giường, nhắm mắt lại không nói một lời.
Trương Duy Cần săn sóc thay đắp lại chăn, hôn một chút lên cổ nàng rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ly Đình chờ Trương Duy Cần rời khỏi, xoay người lại, hô hấp gấp gáp cũng dần dần bình ổn.
Nàng châm điếu thuốc, hút một ngụm sâu. Lúc này mới có tâm trạng để ý tới mái tóc dài giờ đang rối bời trước ngực. Nàng vẫn như cảm thấy tình cảm mãnh liệt đã qua, da thịt vì khoái cảm vẫn còn màu phấn hồng chưa tan.
Đã đến hừng đông, mọi âm thanh đều vắng lặng, Ly Đình bỗng nhiên cảm thấy thập phần sợ hãi. Nàng với lấy chiếc điện thoại cạnh giường, cấp thiết mà muốn nghe thanh âm trong sáng, đạm mạc mà lãnh tĩnh của Giải Ý.
———————-
Mã Khả tha thiết mà ôm lấy người bên cạnh, không để hắn cầm đến điện thoại ở bên giường.
“Tắt đi.” Y hổn hển ngăn cản. “Đừng nghe.”
Giải Ý mỉm cười, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình rồi suy nghĩ một lúc, lúc này mới ôn nhu giải thích: ” Đây là hảo bằng hữu của ta. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu như không phải chuyện quan trọng, nàng sẽ không gọi cho ta vào giờ này đâu.”
Mã Khả không thèm nhắc lại, chỉ chăm chú mà lấy tay ôm hắn.
Giải Ý ngọ ngoạy thoát khỏi Mã Khả, lấy tay cầm điện thoại.
Mã Khả tính trẻ con mà đẩy ngã hắn, đưa hắn đặt ở trên giường, giở trò quấy phá, miệng cũng nhàn rỗi.
Ly Đình tâm phiền ý loạn, căn bản nghe không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-phu-duong-quang/1493431/chuong-6.html