Giải Ý ngồi ở dãy số 1 tại đại sảnh, miễn cưỡng nhìn lên sân khấu, lơ đãng mà nghe MC pha trò, nhìn ca sỹ lục tục ra sân khấu, nhưng hắn vẫn sầu não không vui, chỉ có thể không ngừng uống rượu, mặt càng lúc càng trắng bệt ra.
Trương Duy Cần nhanh nhẹn tiến tới, nhẹ giọng khuyên: “Giải tổng, đừng uống nữa, một hồi ngài còn phải lái xe về, uống nữa nguy hiểm lắm.”
Giải Ý hai tay chống đầu, biếng nhác mà nhìn hắn: “Tiểu Trương, ngươi bao nhiêu tuổi?”
Trương Duy Cần sợ làm người khác chú ý, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Hai mươi sáu.”
“Học qua đại học?”
“Có học qua.” Trương Duy Cần cười khổ một chút. “Ta là thạc sĩ.”
Giải Ý cảm thấy bất ngờ: “Chuyên ngành gì?”
“Văn học cổ điển Anh.”
Giải Ý bật cười: “Văn học cổ điển?”
Trương Duy Cần tự giễu mà nói: “Hoàn toàn vô dụng. Hiện tại ta căn bản không nghĩ đến học hành nữa, chỉ muốn giải quyết cuộc sống mà thôi.”
“Sau đó chạy đến đây làm?” Trên mặt Giải Ý tiếu ý càng nhiều.
Trương Duy Cần cười rộ lên: “Phải.”
“Bằng điều kiện của ngươi, đó là chuyện dễ thôi.” Giải Ý đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. “Cho ta thêm một ly nữa?”
“Ngươi đừng uống nữa, uống tiếp Ly tổng sẽ mắng ta chết mất.”
“Thương thế sao nỡ mắng được?”
Trương Duy Cần cười cười. Tại chỗ ăn chơi này làm đã lâu, đối với những lời trêu chọc như thế, hắn đã nghe quen rồi.
Giải Ý tựa ở sofa, đầu có chút choáng váng khiến hắn không thể suy nghĩ được. Hắn thuận miệng hỏi: “Ở chỗ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-phu-duong-quang/1493427/chuong-2.html