[ Dạ Sương, ngươi là có tâm sự?]
Hai hàng lông mày của Dạ Sương nhăn lại, sau đó nói
[ không có, di……… Ngươi không phải hẹn Doãn lão sư tới phòng nghe nhìn sao?] Hắn như là không nghĩ Doãn Hi Nhi tiếp tục hỏi mà tiếp cố ý ngăn đề tài.
[ ta không có a, làm sao vậy?] Tuy rằng biết Dạ Sương cố ý trốn tránh vấn đề của y, nhưng vừa nghe đến là có quan hệ với Doãn Lạc, y liền bỏ qua vấn đề.
[Vừa rồi ta đụng Doãn lão sư, hắn nói ngươi gọi hắn tới phòng nghe nhìn.]
[Quái, ta cũng không có tìm hắn a!]
Dạ Sương nhìn vẻ mặt buồn rầu của Doãn Hi Nhi, nói
[Quên đi, dù sao ngươi cũng phải nghĩ rõ ràng.. đi tìm hắn đi!]
[ Ân..] Doãn Hi Nhi đứng lên, vỗ vỗ bụi dính trên quần
[Ta đi…] Y đi vài bước về phía trước, sau đó như là nhớ tới cái gì, xoay người đối với Dạ Sương vẫn còn ngồi trên cỏ nói
[ ngươi nếu là thật sự có tâm sự, có thể cùng ta nói, chúng ta là bằng hữu!] nói xong lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, sau đó lại cất bước về phía trước.
Nhìn bóng dáng Doãn Hi Nhi, Dạ Sương nhớ tới ca ca cùng mẹ khác cha của mình, huyết thống kia ràng buộc hắn chém không đứt.. Có thể chữa trị chăng…
++++
Doãn Lạc đi tới phòng nghe nhìn, không thấy Doãn Hi Nhi, chỉ thấy hai cái nhân xa lạ nhìn thấy hắn đi vào, trong mũi hừ ra một tiếng cười khinh miệt.
Doãn Lạc còn nghi hoặc vì sao Doãn Hi Nhi vài cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-duc-chi-nhi-ac-liet-con-rieng/87611/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.