Thiên Tường giữa lúc khổ chiến nghe Nhiếp Ẩn Nương đến, trong lòng không khỏi giãn ra, bất chấp khí khái nam tử hán đại trượng phu kêu lên: “Không việc gì! Đám quan binh trên đầu xin nhờ ngươi!”
Nhiếp Ẩn Nương nói: “Chuyện nhỏ!”
Nàng đứng bên trái đỉnh núi, cầm kiếm chạy qua chạy lại giữa đám quan binh, mũi kiếm đâm tới không kẻ nào may mắn thoát khỏi, quan binh đang đứng trên vách núi bên phải nhao nhao chuyển mũi tên bắn về hướng nàng, lại chẳng hề chạm được đến người nàng.
Thiên Tường vội vàng nhân khoảng trống tháo Thiên Dương trên lưng xuống, nhìn thấy tay ca ca bị tên lạc sượt qua chảy chút máu, mặt tựa vào vách núi nên hơi trầy, còn lại đều không có gì đáng ngại, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Phi Phi cũng theo đến đây. Mặc dù không thể giết địch nhưng gã thi triển khinh công tuyệt thế, chạy tứ xứ, luồn lách lung tung, lãng phí không ít tên của quan binh, có khi còn dẫn dụ họ bắn trúng người mình. Gã chơi đùa cao hứng quá lại vọt khỏi đỉnh núi, nhảy lên vách núi bên phải, men theo vách đá thẳng tắp chạy loanh quanh, chúng quan binh nhìn mà trợn mắt há mồm.
Thiên Tường cũng phải líu lưỡi, lòng nghĩ: “Tiểu tử này là thằn lằn chuyển thế sao?”
Mắt thấy lực lượng quan binh phân tán, không còn là đối thủ của mình nữa, liền cõng Thiên Dương nhảy khỏi hốc núi, xông lên vách núi bên phải, men theo vách đá nhảy lên trên mấy bước, lại vận sức nhảy qua vách núi bên trái, tiến lên thêm vài bước nữa, tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-duc-chi-kiem/80778/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.