Dòng suối nhỏ chảy ra sơn cốc khoảng vài dặm, thế nước hơi giảm xuống, hai người thoát khỏi dòng nước xiết bò lên bờ, đều chống hai tay xuống đất, nằm sấp thở dốc không ngừng.
Kiếm của Thiên Dương sớm bị nước sông cuốn trôi đi, nhưng trong tay vẫn đang nắm chặt kiếm phổ. Thiên Tường đồng dạng tay không tấc sắt, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm kiếm phổ không thôi. Đợi hơi thở vừa mới thoáng dịu lại, gã lập tức phóng tới đoạt kiếm phổ, Thiên Dương nghiêng người tránh được, kế tiếp lại là một trận ẩu đả.
Hai người đều tập kiếm từ bé, quyền cước công phu không được khá cho lắm, mà tay phải của Thiên Dương đang phải bảo vệ cuộn da dê, chỉ còn tay trái là có thể công kích, tình thế càng thêm bất lợi. Trong đầu lóe qua chiêu thức Lưu Ngộ đã sử dụng lúc trước, liền bắt chước làm theo, ném cuộn da dê ra hơn hai trượng. Thiên Tường phi thân đi đoạt, Thiên Dương lia chân gạt gã ngã xuống, nhào đến tấn công mãnh liệt.
Đánh một lúc lâu rốt cuộc cả hai đều thương tích đầy mặt, sức cùng lực cạn mà vẫn không chịu dừng tay. Song họ đánh nhau quá chuyên tâm, không phát hiện trong bụi cỏ cách đó không xa có kẻ đang ẩn nấp, người nọ vốn đang ngủ, bị tiếng đánh nhau của hai người đánh thức, hiện tại đang mở to mắt nhìn trộm.
Thiên Dương đã mở miệng: “Diệu Thủ Không Không Nhân, ngươi lần này đến tám phần không lĩnh nổi tiền thưởng của Ngụy Bác”. Thiên Tường nói: “Lĩnh thưởng là chuyện nhỏ, sớm lấy đầu Lưu Ngộ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-duc-chi-kiem/80776/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.